Vừa ôm Hàn Vân Dật vào trong lòng ngực, Hàn Vân Tịch liền kinh ngạc.
Thiên a, cho dù là cách một lớp áo ngoài thật dày, nàng cũng có thể cảm giác được thân thể lạnh lẽo của đứa nhỏ, hắn đang run rẩy.
Ngày mùa đông, trời mới biết lạnh bao nhiêu a!
Hàn Vân Tịch cho rằng đứa nhỏ này sớm đã đông cứng, sớm đã bất tỉnh nhân sự, nhưng, khi nàng nhìn đến khuôn mặt non nớt nhỏ nhắn của hắn, trong lòng không khỏi giật mình.
Đứa nhỏ này cư nhiên vẫn còn tỉnh!
Môi hắn tím tái còn đang run rẩy, lại gắt gao cắn chặt hàm răng, cặp con ngươi, trắng đen rõ ràng, trong sáng sạch sẽ như những tảng băng trong tuyết, đáy mắt rõ ràng đang ngậm nước mắt quanh mi, nhưng trước sau vẫn không hề rơi xuống.
Hàn Vân Tịch liếc mắt một cái đã thấy được, khóe miệng tái nhợt của hắn đều thấm vết máu, chứng tỏ hắn đã cắn khớp hàm chặt biết bao nhiêu?
Hắn chỉ mới sáu tuổi, trên khuôn mặt còn chưa thoát khỏi tính trẻ con nhưng tất cả đều tràn ngập quật cường cùng bất khuất.
Tuổi này, hài tử ít nhiều còn ăn vạ làm nũng trong lòng ngực cha mẹ, Hàn Vân Dật cũng đã hiểu được cái gì gọi là tôn nghiêm, cái gì gọi là không khuất phục!
Mặc dù đã bị cởi quần áo và bị cười nhạo, bị quất hơn một canh giờ, hắn cũng không hề kêu lên một tiếng đau, không hề khóc một tiếng, thậm chí đều không hề cầu xin tha thứ.
Giờ khắc này, khuôn mặt nhỏ non nớt mà lại quật cường, như là dấu vết ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-tich-truyen-thien-tai-tieu-doc-phi/1256307/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.