Có lẽ là vì cơn mưa ảnh hưởng đến cơ thể, cũng có lẽ vì sự cự tuyệt của Quân Lăng Thiên. Tóm lại, là từ lúc Y Vân trở về liền ngã bệnh. Bị nhiễm thương hàn, cả người vô lực, lúc nóng lúc lạnh. May mắn là mẫu thân tinh thông y thuật, điều chế dược thảo, tự tay giúp nàng uống thuốc. Chén thuốc, đắng chát vô cùng, từ đầu lưỡi của nàng từ từ rót vào trong lòng. Là thuốc hay, cho nên đắng. Nhưng, cho dù thuốc có hay thế nào cũng không trị được đáy lòng đau thương của nàng. Nàng cảm thấy bản thân đã bị thương. “Nhan Y Vân, ngươi có biết ta cứu ngươi ra khỏi hoàng cung, có bao nhiêu khó khăn hay không? Ta vì sao phải giúp ngươi? Quân Lăng Thiên ta muốn nữ nhân thế nào mà không có? Hà tất bởi vì một nữ tử mà mạo hiểm tính mạng của mình, huống chi ngươi còn không có trái tim của nữ nhân. ”Lời nói lạnh lùng của Quân Lăng Thiên, từng câu từng chữ như một khối băng nện vào trong lòng của nàng. Nàng không nên. Nàng không nên đánh cược trên người tên ác ma này, lại càng không nên đánh cược hạnh phúc của mình, kết quả cũng sẽ không thất bại thảm hại như vậy.
Hắn từ đầu đến cuối đều trêu đùa nàng, tuy rằng trước đó nàng đã chuẩn bị tinh thần sẽ bị hắn đùa giỡn, nhưng vẫn không tránh được sự thương tâm phẫn nộ. “Vân nhi, nghĩ thoáng một chút đi, nương biết ngươi đã cố gắng hết sức.
Hãy nghỉ ngơi thật tốt, sau khi dưỡng bệnh xong lại tiếp tục nghĩ cách. ”Giọng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thuong-tieu-nha-hoan/1491069/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.