Long Ngâm ĐiệnLàn khí toả ra từ chiếc lư đốt Trầm Hương thoang thoảng, lượn lờ trong không khí, chợt có gió thổi đến, làn khí mờ ảo kia liền biến hoá thành nhiều hình dạng khác nhau, lan toả rót vào lòng người mùi hương ngọt dịu. Long Đằng…hoàng đế Nam Long Quốc, lúc này đang tựa người khoan khoái trên ghế rồng. Long nhan không chút uy nghi, hiện tại nhìn hắn không giống như một vị vua cao cao tại thượng, mà chỉ là một nam nhân bình thường. Trước mặt hắn đặt một chiết bát bằng ngọc, chứa thứ thuốc màu nâu sậm, toả ra mùi vị đắng chát.
Mùi hương này cùng làn hương Trầm hoà lẫn vào nhau, tạo thành một loại mùi vị kỳ quái. Hương thơm ngọt lịm lan toả, vị đắng chát nhàn nhạt, tựa như tâm tình của hắn lúc này, tựa như hương vị tình yêu. Đôi mắt hắn nhìn chăm chú vào nữ tử đang chậm rãi đi đến, áo vải, mũ sư cô, dưới chân là đôi giày trắng tinh, nàng mặc một thân y phục nữ ni. Bước chân thong thả mà nặng trĩu, mỗi một bước đều như đạp lên tấm lòng của hắn, làm cho một vị hoàng đế uy nghiêm như hắn có chút đứng ngồi không yên. Nét mặt nàng cũng như tên, yên lặng như nước, trên gương mặt ngọc tuy có một vết sẹo dài nhưng không tổn hại đến khí chất của nàng.
Nàng ung dung hờ hững như làn gió mát lạnh trong thâm sơn, thanh khiết xa vời như băng tuyết trắng tinh trên đỉnh núi, khiến cho hắn có cảm giác bản thân không những chạm không tới mà vĩnh viễn cũng không thể chạm đến.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thuong-tieu-nha-hoan/1491065/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.