Bóng đêm vô tận chậm rãi bao phủ, cùng với bầu trời đen tuyền làm phông nền sáng lên từng ánh sao nhỏ bé.
Trong Lưu Ly Cung, ánh đèn cũng lần lượt được thắp sáng.
Không trung mặt đất, chiếu sáng cho nhau. Tối nay, vốn là đêm động phòng hoa chúc của hai vị hoàng tử, trong hoàng cung đáng lẽ là phải náo nhiệt tưng bừng. Nhưng, bởi vì hoàng thượng phát bệnh, hoàng cung là một mảnh tĩnh lặng. Không có ca múa xa hoa, không có tiếng đàn thánh thót.
Chỉ có âm thanh tiếng trống canh đêm tình cờ truyền đến, ngân nga mà cô quạnh. Trầm Thuỷ Cung là nơi tối tăm nhất trong hoàng cung, so với lãnh cung còn vắng lặng hơn.
Đây là nơi giam giữ tạm thời các cung nữ thái giám phạm lỗi, cũng không phải là nhà lao. Trong viện, cây cỏ chen chúc cùng một khu rừng trúc xanh biếc không người chăm sóc.
Gió đêm thổi qua, len lỏi vào từng thân cây như người chơi nhạc, thỉnh thoảng làm chúng va vào nha, phát ra âm thanh lách cách. Bên trong lại ẩm ướt âm u, mùi nấm mốc cứ thế xông vào mũi. Trên chiếc bàn thô sơ, ánh nến mỏng manh lúc sáng lúc tối. Nhìn ánh nến, Y Vân cười khổ, kiếp này nàng với nhà lao thật có duyên.
Mới từ trong mật thất lạnh lẻo của Long Phi đi ra, liền nhanh chóng tiến vào nhà giam âm u này.
Ngắm nhìn bốn phía, trong phòng ngay cả giường để ngủ cũng không có, tại góc phòng là một ụ rơm, xem ra đó chính là chỗ ngủ, không biết đã có bao nhiêu cung nữ sai phạm nằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thuong-tieu-nha-hoan/1491056/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.