Mặt trời đỏ từ từ rơi xuống, ánh sáng ngũ sắc rực rỡ tươi đẹp ngập trời. Trong tiểu hoa viên, khi ánh chiều tà che kín, những đoá hoa xinh đẹp vào ban ngày, cũng đã dần mệt mỏi, không còn sinh lực. Bên trong tiểu đình, trên bàn đá, cao lương mỹ tửu bày ra trên bàn, mà người dùng cơm cũng chỉ có một mình Y vân. Không hiểu hôm nay phòng bếp vì sao làm nhiều đồ ăn như vậy, từ đây cũng có thể nhìn ra, Quân Lăng Thiên này đúng là kẻ có tiền, một mình nàng làm sao có thể ăn nhiều thức ăn như vậy. Từ sau khi hôn trộm nàng, Quân Lăng Thiên liền mất dạng, mà Y Vân cũng phải điều chỉnh tâm tư, tinh tế suy nghĩ kế sách chạy trốn. Nàng ở trong này một khắc cũng không muốn ở lại, tên ma đầu kia luôn thay đổi thất thường khiến nàng sợ cực kỳ. Đại viện này rất lớn, nhưng trừ bỏ Y Vân cùng Quân Lăng Thiên, cũng chỉ có sáu người hầu cùng hai nha hoàn. Những người hầu kia chợt nhìn, cùng những người hầu trong phủ của một gia đình bình thường cũng không quá mức khác biệt. Nhưng nếu nhìn chăm chú vào đôi mắt bọn họ, liền phát hiện, trong mắt tinh quang sắc bén. Bọn họ là thuộc hạ bên người Quân Lăng Thiên, chính là sáu trong mười hai Hắc y nhân trên thuyền lớn kia. Có người giám sát Y Vân như vậy, không nói sáu, chỉ cần một thôi, nàng cho dù có chắp cánh cũng khó trốn. Nhưng Y Vân cẩn thận quan sát, đã nhiều ngày ở trong viện đi tới đi lui, phát hiện cách bày trí ở đây, núi giả, ao, đại thụ, phòng ốc, nếu có chút sửa đổi, liền có thể cùng Cửu Chuyển Lưu Tinh trận trên sách mẫu thân ăn khớp, nhận biết này làm Y vân vui sướng dị thường. Ở trong khuê phòng mẫu thân, sớm đã đem trận pháp nhớ rõ. Nàng từng bày Bát Kỳ trận khiến Trương mụ không thể vào nhà, nhưng còn chưa bao giờ thử qua Cửu Chuyển Lưu Tinh trận lợi hại. Nhưng nếu cần thay đổi vị trí núi giả, phòng ốc, cũng không phải việc một nữ tử nhu nhược như Y Vân có thể làm được. Xem ra còn cần Quân Lăng Thiên trợ giúp, vừa nghĩ tới phải yêu cầu hắn, Y Vân trong lòng liền phát lạnh, nhưng vì tự do, Y Vân chỉ có thể làm như vậy. Đang suy tư, đã thấy thân ảnh sắc tím chợt loé, Quân Lăng Thiên đang vào đình. Dáng hình hắn cao lớn liền đứng trước mặt Y Vân, cảm giác áp bức ùn ùn kéo đến, mà đôi mắt nóng bỏng của hắn không giây phút nào rời khỏi Y Vân. Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn " Từ nhỏ dung mạo hơn người, Y Vân sớm đã quen ánh mắt của người khác, nhưng dưới cái nhìn của Quân Lăng Thiên nàng cảm thấy không được tự nhiên, tâm kinh hoàng, dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. "Ngươi khẩn trương?" Bên môi gợi lên nét thoáng cười, hắn bỗng nhiên cúi người, gương mặt tuấn mỹ cố ý tiếp cận khuôn mặt xinh đẹp, thanh lệ của nàng. Y Vân hoảng sợ, thân thể ngồi ở trên ghế đá đột nhiên ngửa ra sau, nàng sợ, sợ một lần nữa phải chịu cái hôn của lang sói. Lại quên băng đá không có chỗ tựa lưng, mắt thấy đã muốn ngã xuống đất, một đôi tay kiên cố, đúng lúc đỡ lấy nàng. Là Quân Lăng Thiên, trong mắt loé ra ánh nhìn trêu đùa. "Vậy ra----ngươi cũng biết sợ?" Hắn không khỏi đắc ý nói. "Ta----" Đang muốn trả lời lại, Y Vân bỗng nhiên im bặt, nàng biết được kết quả sẽ như thế nào khi đối đầu với hắn, huống chi, nàng còn có việc yêu cầu hắn. Nhẹ nâng Y Vân ngồi dậy, Quân Lăng Thiên tao nhã ngồi đối diện Y Vân. Giờ đây Y Vân mới biết vì sao hôm nay thức ăn lại phong phú như thế, hoá ra ác ma này muốn cùng nàng dùng cơm. Tựa như rất hài lòng, Y Vân im lặng, Quân Lăng Thiên tao nhã cầm lấy bầu rượu, rót đầy chén, nhẹ nhàng kề bên môi chậm rãi hớp lấy. Nếu có một ác ma ngồi đối diện với ngươi, đôi mắt câu hồn nhiếp phách *thu bắt hồn vía* nhìn chằm chằm vào ngươi, chắc rằng ngươi sẽ ăn không ngon. Y Vân hiện đang lâm vào tình trạng này, rõ ràng là cả người lông tóc đều dựng đứng, mà còn phải làm ra vẻ không chút để ý. Tâm chạy loạn, nhưng Y Vân quyết định coi thường sự tồn tại của Quân Lăng Thiên, thu lại đôi mắt như thu thuỷ, tạm thời đem lực chú ý chuyển đến thức ăn, lấp đầy bụng thì mới có sức đấu cùng ác ma. Không hề hé răng, Y Vân cũng không ngẩng đầu lên, tập trung ăn, nhưng nàng cảm giác được tầm mắt Quân Lăng Thiên luôn dừng trên ngươi nàng. Ánh mắt sắc bén, khiến nàng muốn coi nhẹ cũng khó. Y Vân lần đầu tiên biết được sao là ăn không biết vị, mà lại là nếm những món ngon như vậy. Có lẽ do ăn quá nhanh, quá gấp, một ngụm cơm thế mà lại bị nghẹn. "Khụ---khụ---" liên tiếp ho nhẹ, bỗng nhiên có một chén nước đúng lúc đưa đến trước mặt Y Vân. Giống như gặp được cứu tinh, Y Vân uống liền một ngụm. Sau một lúc lâu, xoa nhẹ cổ, lúc này mới cảm thấy dễ chịu. Vừa nâng đôi mắt, bắt gặp khuôn mặt tuấn tú của Quân Lăng Thiên mang theo tia cười cợt nhả, trong mắt dường như cố nén ý cười. "Ta không biết, thì ra, ngươi lại đói khát như vậy----" Hắn chậm rãi nói, cho dù người nào cũng có thể nghe ra ý trêu đùa trong lời nói của hắn. Y Vân mạnh mẽ đè nén buồn bực trong lòng, vì sao ở trước mặt hắn nàng luôn luống cuống tay chân như vậy. Buông đũa xuống, ánh mắt Y Vân dời về phía hai ngọn núi, cùng với gian phòng phía tây, chỉ cần bọn nó có chút dịch chuyển, Cửu chuyển Lưu Tinh trận liền hình thành, như vậy, hắn và thủ hạ của hắn liền không hể nghi ngờ mà bị vây vào trong trận, mà nàng am hiểu sâu sắc trận pháp sẽ có thể dễ dàng thoát đi. Thấy ánh mắt Y Vân nhìn phía núi giả, Quân Lăng Thiên không khỏi cười tà nói: "Ngươi nếu lại nhìn chúng nó, ta sẽ đem chúng phá đi, chẳng lẽ, chúng so với ta còn tuần mỹ hơn sao?" "Sao?" Phục hồi tinh thần Y Vân lại nói: "Đừng, ngàn vạn lần đừng huỷ, ta chỉ cảm thấy chúng có chút không đúng, nếu thay đổi vị trí một tí thì tốt hơn." "Vậy sao? Muốn thay đổi vị trí như thế nào đây?" Quân Lăng Thiên hứng thú hỏi. "Phương Bắc thì tiếp tục hướng mười thước về hướng bắc, còn về phương nam thì chuyển sáu thước về phía tây, nhưng mà cũng không cần dịch chuyển, ta chỉ là nhất thời nghĩ như vậy." Y Vân nói. Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Quân Lăng Thiên từ trên ghế phi thân ra, đảo mắt đã đứng phía trước núi giả, ống tay áo rộng chợt bay lên, giống như cánh buồm được gió căng đầy. Hắn liền khẽ phất một cái, núi giả tựa như mọc ra chân, trong nháy mắt đã dời vị trí. Lại nói núi giả kia tựa như nó đã được đặt tại đó từ rất lâu. Y Vân không nhịn được hít một hơi khí, âm thầm kinh hãi, công phu như vậy, trận pháp có thể vây khốn được hắn sao? Nhưng mà chuyện đã đến nước này, ý nghĩ chạy trốn mãnh liệt như vậy, Y Vân không thể không thử. "Còn có cái gì chướng mắt của ngươi sao?" "Sương phòng phía tây kia hình như cũng có chút không hợp! Nhưng mà, nhà cũng không thể dễ dàng phá bỏ!" Y Vân cười khanh khách nói, bộ dạng thờ ơ, bên môi tràn ra ý cười say lòng người, nét cười rực rỡ làm người khác không dám nhìn thẳng. Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn " Tâm Quân Lăng Thiên cảm giác có chút giật mình, nàng chưa bao giờ ở trước mặt hắn bày ra nụ cười diễm lệ làm trái tim đập mạnh như vậy. Chẳng lẽ tiểu nữ tử này có quỷ kế gì? Bằng không sao lại nhìn hắn cười ngọt ngào như vậy? Quân Lăng Thiên tự biết rõ ràng nàng còn đang chán ghét hắn. Cho dù nàng là có quỷ kế gì, sao lại nín nhịn hắn như vậy? Nhưng hắn cũng muốn nhìn xem tiểu nữ tử này định giở trò gì? "Không phải chỉ là nhà sao? Chỉ cần ngươi thích! Nhưng vì sao phải bị phá huỷ? Đây chính là nhà tù mà ngươi mỗi ngày đều nhớ nhung muốn đi nha." Quân Lăng Thiên cười đùa, sương phòng phía tây đó đúng là căn phòng nhỏ đã từng cầm tù Y Vân. Đôi mắt Y Vân tối sầm lại, hắn đúng là ác ma giảo hoạt, chẳng lẽ, hắn hoài nghi? Hắn không chịu sao? Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn " Nhưng mà, khi Y Vân còn đang suy tư, Quân Lăng Thiên từ trên ghế khoan thai đứng lên, thân hình khẽ động, hướng gian phòng lao tới. Tiếng vang khi gian nhà sụp đổ truyền vào tai thì Y Vân đã từ trong đình chạy tới núi giả. Căn nhà sụp đổ, trong nháy mắt trận pháp liền khởi động.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]