Tâm Y Vân không cam lòng tình nguyện nằm trên giường Quân Lăng Thiên, tuy là thực thoải mái, nhưng nơi này tràn ngập hơi thở nam tính, khiến Y Vân có chút không khoẻ.
"Ta muốn quay về phòng nhỏ của ta."Y Vân nói.
"Sao? Ngươi còn lưu luyến gian nhà tù kia? Nhưng mà đó cũng không phải của ngươi nha!" Quân Lăng Thiên hài hước nói.
Đúng nha, nơi này hết thảy đều là của hắn, Y Vân cực kỳ chán nản.
"Vậy ngươi thả ta đi! Ta muốn trở lại chỗ của ta." Y Vân ngẩng đầu, đôi mắt như hồ thu tràn ngập vẻ tha thiết chờ đợi.
"Được thôi, ngươi chỉ cần có thể tự mình đi ra gian nhà này, Quân mỗ ta sẽ để ngươi đi." Sắc mặt Quân Lăng Thiên bỗng nhiên lạnh xuống, tiếng nói cũng trở nên trong trẻo nhưng lạnh lùng.
"Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, nếu ta làm được, ngươi chớ đổi ý." Y Vân nói.
"Quyết không đổi ý!" Quân Lăng Thiên chắc chắn nói.
Tuy rằng không quá tin tưởng, nhưng Y Vân vẫn nguyện thử một lần.
Chậm rãi chống đỡ người đứng dậy, nhưng khi dùng sức, đau đớn liền khiến cả người run rẩy, nhưng nàng chịu đựng.
Đôi lông mày kẻ đen của nàng khẽ chau lại, môi cơ hồ bị nàng cắn nát, giọt mồ hôi từ bên má nàng chầm chậm rớt xuống, Y Vân vẫn gian nan đứng dậy.
Quân Lăng Thiên nhàn nhã ngồi ở ghế trên, đôi mắt cho dù nháy một cái cũng không nhìn nàng, bên môi thoáng lộ ra nét cười quỷ quyệt.
Đau nhức khiến suy nghĩ Y Vân thoáng thanh tỉnh, phải chăng nàng đã quá xúc động,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thuong-tieu-nha-hoan/1491035/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.