“Trên đời chỉ có nhị cha tốt, đại cha là đồ vô lương tâm……”
Hai tay siết chặt gắt gao, cơ hồ sắp cào rách lá thư, thần sắc của Chân Tiểu Tiểu giãy giụa nửa ngày, vẫn là mấp máy đôi môi, nặn ra một khúc ca giai điệu quái dị từ kẽ răng.
Oẹ!
Mới được hai câu, nàng thật sự là hát không nổi nữa.
Tuy rằng sự thật chứng minh rõ ràng, đại cha xác thực là đồ vô lương tâm … đưa cục đá rách nát còn uy hiếp hủy thú rồi nổ ngực.
Có điều nhị cha nhìn qua cũng chẳng ra gì, nói nuôi là nuôi, nói đi là đi, bội tình bạc nghĩa, thập phần vô trách nhiệm.
Hơn nữa, người đã đi mất tăm mất tích, vẫn muốn lừa nàng ca tụng công đức của hắn!
Ghê tởm đến buồn nôn, Chân Tiểu Tiểu định từ bỏ.
Nhưng vừa nhấc lên bước chân, nàng bỗng chốc dừng lại.
Nói không chừng suốt quãng đời sau này, mình thật sự sẽ không được gặp nhị cha lần nào nữa, đây có lẽ là giao phó cuối cùng của hắn cho mình.
Khó nghe thì khó nghe.
Xem như, đưa tiễn đi.
“…Nhị cha đặc biệt anh tuấn tiêu sái, nhị cha ôn nhu và hiền lương, nhị cha làm cha lại làm nương……”
Đáy mắt Chân Tiểu Tiểu lộ ra vẻ hồi ức, trong tâm trí đều là những kỷ niệm đẹp, những kí ức vui vẻ suốt mười sáu năm qua.
Nhớ tới cảnh tượng nhị cha bị bữa cơm đầu tiên mình nấu độc ngất…
Nhớ tới cảnh tượng nhị cha cõng mình trên lưng đi họp chợ…
Nhớ tới cảnh tượng nhị cha kéo mình nhìn lén tiểu tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thu-trieu-hoang/1194896/chuong-320.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.