Thật sự là không thể liên hệ núi thịt cường tráng kia, với que củi gió thổi qua là có thể ngã xuống đất trước mặt này.
Bỗng dưng nhớ tới Tiểu Chúc Chúc.
Động tác của Chân Tiểu Tiểu lập tức trở nên ôn nhu, lấy ra một khối bánh táo mà các đệ tử Cự Thần Tông nhiệt tình đưa tặng từ trong túi trữ vật, nhanh chóng và tinh chuẩn nhét vào miệng nam tử đang khóc thét.
“Ngoan, ăn một chút đi, ngày mai tỷ dẫn ngươi đi huyện Đông Hương, tìm vị đại phu cẩn thận kiểm tra.”
Đều là hài tử được cha mẹ sinh ra, có người bị sét đánh choáng váng, có người mài đao đến si ngốc, chỉ cần mình có năng lực, gặp phải luôn là nhịn không được muốn giúp đỡ một phen.
Mẹ nó!
Đây là điểm tâm gì? Sao mà mềm xốp như thế? Vào miệng là tan, hương thơm phác mũi?
Người tự xưng que củi Thang Khải, một khi nếm vị đồ ăn là đôi mắt nhỏ lập tức sáng vèo vèo, vội vã nhét toàn bộ đồ ngọt vào miệng!
Chỉ là vẫn chưa gặm hai miếng.
Hắn đột nhiên thò tay moi đồ ăn trong miệng ra ngoài ném ở bên đường, trên hai má dính rất nhiều vụn đường, nhưng cứ như vậy quỳ rạp dưới mặt đất, gân yết hầu, ra sức gào khóc.
Bộ dáng nước mắt tuôn trào như suối phun kia, tựa hồ càng thương tâm hơn lúc trước.
Nhà……
Nơi nào còn có nhà?
Đầu bếp, kiệu phu, tiểu thiếp, tôi tớ, phụ thân … tất cả đều không còn nữa!
“Sao ngươi lại lãng phí lương thực?”
Thấy điểm tâm bị vứt ở bên đường, Chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thu-trieu-hoang/1194894/chuong-318.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.