Chương trước
Chương sau
Làm sao không sớm nhìn ra, tên ngốc này lại dũng mãnh phi thường như thế chứ?
Lúc trước, trong trận thú loạn ở Phục Hổ Đường, Tiểu Chúc Chúc chỉ ra tay với tinh thú lâu la Ngưng khí cảnh, một thân bản lĩnh hoàn toàn bị ánh hào quang của Chân Tiểu Tiểu và Cữu Tử Mặc che lấp!
Nên hiện tại, các tu sĩ Cự Thần Tông mới kinh ngạc phát hiện, thực lực của Chu Châu tuyệt đối xứng với dung mạo kinh thiên địa khiếp quỷ thần kia của hắn!
“Chu sư đệ! Ngươi thật là lợi hại!”
“Ngươi dùng quyền pháp gì vậy? Vì sao không nhìn ra linh khí ngũ hành? Có rảnh không, luận bàn cùng ta một phen?”
Một đoàn đệ tử Cự Thần Tông trong mắt lập loè ánh sao chen chúc xông lên, vây chặt xung quanh Tiểu Chúc Chúc.
Mẹ nó!
Lão tử thế nhưng so quyền sẽ thua?
Nhất định là hôm nay ăn cơm chưa no!
Chờ lão tử ăn no, nhất định lại đến đại chiến ba trăm hiệp với ngươi, nhân loại đáng chết!
Thạch Hầu hoàn toàn bị người phớt lờ, run cầm cập đứng lên từ mặt đất, một bên hộc máu, một bên hung tợn ghi tạc bộ dáng của Tiểu Chúc Chúc và những tu sĩ cười nhạo nó vào trong lòng!
Sau đó, nó cúi đầu nhìn nhìn nửa cái đầu cá trên tay.
Đồ ăn tuy nhỏ, nhưng tốt xấu cũng là khối thịt nha!
Hơn nữa, nó tản mát ra hương thơm ngào ngạt, tốt hơn một trăm lần thức ăn của Cự Thần Tông!
Chảy nước miếng, Thạch Hầu há miệng một miếng nuốt luôn đầu cá.

Oẹ!
Không tới một giây, Thạch Hầu đáng thương lại lần nữa trợn trắng mắt thình lình vật ngửa trên mặt đất, tứ chi điên cuồng khua khoắng giữa không trung, thật lâu vẫn không thể khôi phục bình tĩnh.
Lúc này, đám người Cự Thần Tông sớm đã vui sướng hân hoan vây quanh Chân Tiểu Tiểu và Tiểu Chúc Chúc bước lên thềm đá trước sơn môn Cự Thần Tông.
Phòng Đại trưởng lão thậm chí còn trước tiên đưa tin cho lão tông chủ lâu rồi không xuất quan, báo rằng có khách quý đến, hơn nữa có thể khiến Thạch Hầu kéo dài huyết mạch Thông Thiên Thần Nhãn.
Chân Tiểu Tiểu ngẩng đầu nhìn núi cao.
Sơn môn Cự Thần Tông được xây dựng ở nơi cao nhất của một ngọn núi chênh vênh, mà trước khi vào cửa, thông thường cần leo lên một vạn bậc thang đá xiêu xiêu vẹo vẹo.
Tựa hồ đây là một truyền thống, thấy không ai ngự không hành tẩu, Chân Tiểu Tiểu lập tức nhảy xuống lưng Tuyết Viên, đi bộ cùng Tiểu Chúc Chúc, nỗ lực trèo lên đỉnh núi.
Không một câu oán hận, không có chút nghi ngờ.
Thái độ khiêm tốn đó tức khắc khiến ấn tượng của mọi người về nàng càng tốt.
Rất nhanh đã tới đỉnh núi, Phòng trưởng lão thân thiết xoa đỉnh đầu Chân Tiểu Tiểu.
“Cự Thần Tông ta thành lập trên một di tích thượng cổ, phàm có đệ tử đi bộ lên núi thì đều được thần tạo vật chúc phúc.”
Thì ra là thế, khó trách giống như có nhè nhẹ linh khí rót vào thiên linh, Chân Tiểu Tiểu mới vừa cảm tạ Phòng trưởng lão, lại nghe thấy một tiếng cười to trung khí mười phần truyền đến từ trong sơn môn.
“Ha ha ha ha! Hoan nghênh Chân tiểu hữu, Chu tiểu hữu tới thăm Cự Thần Tông ta, lão phu vạn phần vui sướng!”
Hả?
Lão tông chủ tự mình xuất quan tiếp khách, người đến vẫn là … hai đệ tử Ngưng khí kỳ?

Cảm giác được uy áp quen thuộc tràn ngập trên không trung, các đệ tử Cự Thần Tông đang ở phụ cận chăn nuôi tinh thú hoặc là tu luyện thú pháp lập tức buông xuống việc trong tay, hưng phấn tụ hợp tại sơn môn!
Đây tuyệt đối là cái tin tức nóng hổi nha!
Tông chủ đại nhân trầm mê luyện khí nhiều năm, sự vụ trong tông vẫn luôn giao cho vài vị trưởng lão quản lý thay, tháng trước, cho dù là ngoại sự trưởng lão Bạch Quang Các tới bái phỏng, cũng chưa thể gõ mở cửa phòng của Tông chủ đại nhân.
Hôm nay là ngọn gió quái nào thổi vậy?
Làm sao tâm tình lão nhân gia hắn lại tốt như thế?
Đó chính là Tông chủ của Cự Thần Tông, Luyện Hỏa lão nhân sao?
Chân Tiểu Tiểu quay đầu, chỉ thấy một lão giả cao lớn vạm vỡ tóc đỏ rực, đạp bước vững chắc bước ra từ trong núi.
So với những vị lão đại các tông ăn mặc hoa lệ nàng từng gặp, lão nhân đầu thật lớn này, chỉ có thể dùng hai chữ “lôi thôi” để hình dung.
Giày Phi Vân Lí dưới chân đều đã há hốc đế, áo vải trên người dính đầy dầu mỡ, tay phải và trước ngực được bao trùm bởi hộ giáp màu đen rất dày, đằng trước cánh tay có một mảnh thuẫn nhỏ, ở rìa còn có tia lửa nhảy lên chưa tắt hoàn toàn, tựa hồ người mới vừa đi qua lò luyện.
_NL_
Coi như kết thù với con khỉ thối này.
PS: Đêm qua, dẫn Tiểu Mao ra cửa đi chơi, chơi đến khi thật sự mệt mỏi, gọi bà nội tới đón thay.
Ta nói: “Ma ma đi đây!”
Hắn ôm chặt chân ta: “Ma ma đừng đi…”
Ta đang cảm động, dưới chân lại bay lên một câu tê tâm liệt phế: “Muốn đi cũng phải để quả táo lại!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.