Vì để nhanh chóng tháo gỡ hiểu lầm, Phòng trưởng lão hận không thể nuốt hết dấu ngắt câu vào cái bụng, hắn nói cực nhanh, liều mạng trình bày mục đích ban đầu của mình.
“Con khỉ đáng chết kia suốt ngày tham ăn, trong năm trăm năm, cơ hồ ăn sạch một nửa nội tình của Cự Thần Tông ta. Chẳng qua huyết mạch của nó thật sự quá trân quý, chúng ta ném cũng không được, mà nuôi cũng không được … Chỉ mong chờ một ngày nào đó nó đột nhiên thông suốt, có thể coi trọng con vượn cái bất kỳ trong núi, truyền thừa chút huyết mạch Thông Thiên Nhãn cho chúng ta.”
Hai má nghẹn đến đỏ bừng.
“Tới nay, khỉ cái khắp núi nhiều lần kết bè kết đội đến trước mặt nó, có màu lông xinh đẹp, có huyết thống hoàn mỹ. Có điều tổ tông đó chính là nhìn cũng không liếc mắt nhìn một cái!”
“Nói ra không sợ tiểu hữu chê cười, nhưng những gì kia có dược hiệu mãnh liệt nhất trên đời … chúng ta từng thử không ít, mà tất cả đều hoàn toàn không có hiệu quả với Thạch Hầu!”
Trong mắt lộ vẻ hồi ức, Phòng trưởng lão có vẻ cực kỳ ấn tượng với cá sấu yêu ra một bàn tay vật ngửa Hổ Tranh, lại một bàn tay áp đảo Hổ Tranh.
“Không cần năm mươi vạn pháp tệ? Vậy chúng ta đưa ngươi một kiện pháp khí trung phẩm do đích thân Tông chủ luyện chế! Phải biết rằng, tay nghề luyện khí của Tông chủ đại nhân nhà chúng ta vẫn luôn nổi danh lừng lẫy trong các tông môn cấp hai!”
“Chân tiểu hữu, ngươi cứu cứu chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thu-trieu-hoang/1194846/chuong-270.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.