“Tiểu Thấu Minh.”
Đợi khi ăn hết Hương Nhị Đan, Chân Tiểu Tiểu vỗ vỗ đầu to của cá sấu yêu, đi đến trước vách núi, cúi đầu đánh giá tình hình chiến đấu dưới chân, ánh mắt lộ ra vẻ hồi ức.
Đột nhiên mất đi sự dụ hoặc của Hương Nhị Đan, thú triều dưới chân núi bắt đầu xao động tán loạn.
Nhưng Chân Tiểu Tiểu hồn nhiên không biết, ánh mắt vẫn như đi vào cõi thần tiên giữa không trung.
“Năm đó ở quê nhà ta có tên ác bá, khinh nam bá nữ, không chuyện ác nào không làm, mỗi người đều nói ông trời bất công, vì sao lại để cho người ác khỏe mạnh vui sướng, sống lâu trăm tuổi?”
“Năm đó ta cũng cảm thấy phẫn nộ, cảm nhận sâu sắc sự bất lực.”
Chân Tiểu Tiểu dừng một chút, thanh âm trở nên càng thêm mờ mịt.
“Thẳng tới một ngày, ta nấu ra canh phân.”
Nàng vươn ngón cái và ngón giữa tay phải mình về phía trước, tiếp tục nói.
“Lúc này mới phát hiện, thần linh chỉ là không tự mình động thủ, trời xanh có từng bỏ qua cho ai?”
Bang!
Một tiếng vang thanh thúy, tiếng súng mở màn buổi sớm!
Đám người hỗn chiến dưới chân núi thấy sắc trời hỗn độn, trong lòng thấp thỏm không biết khi nào bình minh nở rộ.
Mà đứng trên đỉnh núi, Chân Tiểu Tiểu và cá sấu ẩn huyết lại chiêm ngưỡng một đường trắng bạc cong như bụng cá chầm chậm dâng lên ở phương đông phía xa xa, rồi một vòng tròn đỏ tươi xinh đẹp, tùy thời đều sẽ phá tan hắc ám, rải ánh sáng ấm áp xuống nhân gian.
Binh.
Khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thu-trieu-hoang/1194836/chuong-260.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.