Chương trước
Chương sau
Rốt cuộc có thể đứng trên đầu các lão đại và tinh thú lăn lộn hoành hành mà không cần kiêng nể gì, Chân Tiểu Tiểu cười đến không khép được miệng, duỗi tay bắt lấy viên đan dược Tam nứt màu xanh gọi là “Hiền Lương Đan” kia.
Nhưng mà……
Một bóng đen lại xẹt qua không trung, miệng rộng há to, nhanh chóng đớp viên đan trên cao, rồi ở trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người nuốt ực xuống.
Không khí lặng ngắt như tờ, một lát sau, mọi người lập tức phun nước miếng, kịch liệt lên án!
“Cao Hiên, ngươi là tên khốn có người sinh không có người dưỡng!”
Tiếng thét chói tai thê lương vang tận mây xanh: “Chân đan sư vừa mới luyện ra viên đan dược đầu tiên, chúng ta còn chưa nhìn cẩn thận, làm sao ngươi có thể vì ham muốn cá nhân của bản thân mà ăn nó đi như vậy?”
“Rõ ràng trên người không bị thương, lại ngang ngược chiếm thần đan cho riêng mình, đây quả thực chính là phí phạm của trời! Lãng phí đáng xấu hổ!” Có người tức giận đến cả người run run.
“Các ngươi đừng nóng vội, lão nương hiện tại sẽ mổ bụng hắn, lấy thần đan ra!”
“Vèo” một tiếng, Thải Hà tiên tử xốc lên váy dài, lộ ra chân thon trắng bóng, sau đó rút cái rìu lớn từ phía sau, ngồi xổm trên mặt đất bắt đầu mài 'xoẹt xoẹt xoẹt'!
Ánh mắt chuyên chú mà tàn bạo kia, đích xác không khác gì tên đồ tể chuẩn bị giết heo ăn tết.
Tay nhỏ của Chân Tiểu Tiểu còn cứng còng treo giữa không trung.
Đã qua nhiều tháng, đến giờ nàng mới có thể cảm nhận sâu sắc tâm tình muốn bóp chết Tiểu Chúc Chúc ở trước Dược Các ngày ấy của Hoàng mũi to.

Đồng thời trong lòng cũng càng nhớ tên ngốc.
Vì sao lúc trước xem Tiểu Chúc Chúc đoạt đan, lại đáng yêu thú vị như thế, mà hiện tại nhìn Cao Hiên vô sỉ đoạt dược, thì hận tới ngứa răng nhức gan?
“Òm ọp” một tiếng lăn lăn hầu kết, Cao Hiên vừa lòng thoả ý xoa xoa bụng mình, rồi kiêu ngạo hếch cằm với quần chúng đang bạo nộ.
“Nhìn cái gì mà nhìn? Có ý kiến? Lão tử dùng công huân đổi lấy máu của Hồng Sí Phi Ưng, đan dược luyện ra tự nhiên là để lão tử ăn! Có trả giá liền có hồi báo, thiên kinh địa nghĩa, ngươi quản ta ăn xong sẽ đạp đất thành tiên, linh khí đại trướng, hay là phí phạm của trời, Thiên Đạo tru…”
Một chữ “phạt” cuối cùng còn không kịp nói ra, vẻ mặt đắc ý dào dạt của Cao Hiên đột biến, thình lình lao đến ôm chặt một cây đại thụ bên cạnh, bắt đầu nôn từng trận cuồn cuộn như sóng trào.
Má ơi!
Thật hung tàn nha!
Thiên Đạo tru phạt tới thật nhanh!
Nghe tiếng nôn mửa càng lúc càng cao vút, Thải Hà tiên tử kinh sợ run liền ba hồi, bị ép phải ngừng lại động tác mài đao, ngẩng đầu nhìn xem, cảnh tượng trước mắt hỗn loạn đến không thể miêu tả.
Trong nháy mắt, hán tử cao lớn thô kệch, mặt to như chậu nước đã nôn teo tóp hai má, xương gò má nhô cao, gầy ốm nhìn không ra hình người.
Con ngươi Đỗ Nhược Phi trố lồi ra mà nhìn Chân Tiểu Tiểu, không cách nào hình dung tâm tình hiện tại của mình .

Ta từng nói máu của Hồng Sí Phi Ưng không thể luyện đan rồi, thật đáng sợ! Này này này … Này quả thực là sắp toi mạng!
Tiểu Tiểu oa!
Giáo huấn du côn đích xác có thể thoải mái nhất thời, nhưng ngươi có nghĩ tới hay không, sau khi chọc giận nhiều người, chính mình sẽ đối mặt với phiền toái như thế nào?
Bọn họ cũng không phải chỉ có một hai cái là Ngưng khí đỉnh, mà cả một đám! Hơn hai mươi đệ tử mạnh nhất Phi Long Quan! Bất kỳ người nào, tùy ý chém một đao, đã đủ băm một tu sĩ Ngưng khí tầng ba nho nhỏ như ngươi thành thịt nát!
“Độc … Độc đan! Chân … Chân Tiểu Tiểu … Lão tử … Lão tử giết chết ngươi!”
Không hổ là Nửa bước Trúc cơ, người thường đích xác khó có thể sánh kịp nghị lực của Cao Hiên, đổi là Tương Khiêm, thì sớm phun đến hai chân mềm nhũn, gục dưới tàng cây không thể nhúc nhích.
Nhưng nhờ vào ý chí phi phàm chống đỡ, dù bọt mép còn đang kéo dài bên khóe miệng, Cao Hiên vẫn phẫn nộ đẩy ra đại thụ, đôi tay cong thành trảo, đâm đâm ngã ngã đánh tới Chân Tiểu Tiểu.
Thật là độc đan sao?
Nha đầu kia lừa người?
Nhìn nhìn máu ưng mình dùng lượng lớn chiến công đổi lấy trong tay, lại nhìn nhìn Cao Hiên như lệ quỷ, ánh mắt Thải Hà tiên tử dần lạnh lẽo, đột nhiên đổi hướng rìu, phẫn nộ bổ thẳng Chân Tiểu Tiểu!
_NL_
Mỗ Thần tử đứng trước vương tọa, vẻ mặt ghét bỏ nhìn Cao Hiên nhảy cao đoạt đan, hắn nhíu chặt đôi mày, môi mỏng hé mở: “Nhìn thằng nhãi này, vô luận là tốc độ hay là góc độ nhảy lấy đà, đều không có chút ưu nhã nào đáng nói, so với bản tôn ở trước Dược Các Thất Diệp Cốc lần đó, kém xa!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.