“Chiến công hai ngàn năm, ngươi có không?” Không nhìn sự chần chờ trong mắt Đỗ Nhược Phi, Chân Tiểu Tiểu cười đặt câu hỏi.
“Có.” Đỗ Nhược Phi trả lời theo bản năng.
“Vậy không phải xong?”
Chân Tiểu Tiểu ném một lọ Ngưng Khí Đan cho Đỗ Nhược Phi, vỗ vỗ tay nhỏ đứng lên, đồng thời cất lá cờ lớn cắm trên mặt đất vào tay áo, có vẻ như muốn đóng cửa dẹp tiệm.
“Này …” Lắc lắc bình sứ trong tay, thấy số lượng đan dược không đúng, Đỗ Nhược Phi khiếp sợ mở nắp bình, một cỗ dược hương làm người ta xúc động rơi lệ lập tức ập vào mặt!
Ngưng Khí Đan hàng thật giá thật oa!
Năm sáu năm rồi chưa được cảm nhận!
Trong bình ước chừng chứa hơn hai mươi viên!
Đột nhiên đóng nắp bình lại, hung hăng thở phì phì, liều mạng hút khí, muốn hút toàn bộ dược hương đã thất lạc trong không khí ở nháy mắt vừa rồi vào cơ thể.
Ngẩng đầu nhìn Chân Tiểu Tiểu một lần nữa, giọng Đỗ Nhược Phi trở nên lắp bắp……
“Ta … chiến công trong tay ta, không … không đủ 5000.” Cho dù là bán chiết khấu, hai mươi viên đan dược cũng cần 5000 chiến công đổi lấy.
“À? Không sao, ta đây xưa nay không biết đếm số, đây là ý tứ của chiết khấu.”
Vẫn nhớ rõ ngày ấy, sau khi Đỗ Nhược Phi giải thích nghi hoặc cho mình xong, còn ân cần trấn an động viên, đối lập hoàn toàn với sự gian trá của Cữu Tử Mặc và Bắc Tam Tam.
Trước giờ Chân Tiểu Tiểu làm người cực có nguyên tắc.
Phàm là người không tốt với mình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thu-trieu-hoang/1194759/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.