Chương trước
Chương sau
“Trở về! Trở về! Mau quay lại!”
Khi thanh âm Chân Tiểu Tiểu vang lên, cá sấu yêu đã lượn qua chỗ nước cạn trăm mét, chợt nghe nàng vội vàng kêu to, nước mắt vui mừng thiếu chút nữa tuôn trào.
Trời xanh oa!
Đại địa oa!
Rốt cuộc kết thúc những ngày tháng trôi dạt không sáng không tối, không trời không đất này!
Cá sấu yêu vội khuấy động bốn chân, chở Chân Tiểu Tiểu đi lên bờ sông, rồi hoá thành làn khói biến mất trong Thú Linh Thạch.
Lần đầu tiên Chân Tiểu Tiểu đi lại trên đất bằng sau hơn bốn mươi ngày, chân vừa chạm đất bước đi còn có chút lảo đảo.
Nàng nhìn nước sông Nhạc Hà cuồn cuộn phía sau, rồi nhìn ra phía trước, một mái hiên cao cao vươn ra sau lớp sương mù, bên trên viết ba chữ “Phi Long Quan”, trong lòng thầm nghĩ:
“Tiểu Chúc Chúc, không phải ta vứt bỏ ngươi, chỉ là hiện tại ta và các tiểu đệ trong Thú Linh Thạch đều đang gặp chút phiền toái, chờ ta lấy được vảy độc của Tình Xà, máu của Hồng Sí Phi Ưng ở Phi Long Quan, sẽ vừa luyện đan vừa tiếp tục tìm ngươi!”
Kiên định với ý nghĩ của chính mình, Chân Tiểu Tiểu móc ra lệnh bài trưởng lão của Hoàng Dược lão từ túi trữ vật, bước từng bước vào màn sương mù.
“Nha đầu này có giống hay không?”
Chân Tiểu Tiểu cũng không phát hiện, khoảnh khắc nàng đặt chân vào sơn môn Phi Long Quan, đột nhiên có cơn gió lướt qua vùng nước cạn bên sông, vén lên một góc sương mù, để lộ ra một toà tiểu viện tinh xảo.

Khoảng sân này như một vườn hoa thật lớn, khác hoàn toàn cỏ dại đìu hiu hai bờ sông Nhạc Hà, không hợp với phong cảnh núi đá hiểm trở xung quanh. Khi đi vào sẽ thấy phong lan nở rộ, chim hoàng oanh bay lượn.
Mười mấy lão nhân lão thái mặc áo bào trắng, hoặc nhàn nhã ngồi đánh cờ, hoặc thả câu bên bờ sông, hoặc chăm dưỡng hoa cỏ, bộ dáng thật sự thảnh thơi .
Đa số lão gia hỏa đều ngoảnh mặt làm ngơ trước sự xuất hiện của Chân Tiểu Tiểu, chỉ có hai vị đang đối thơ ở đại sảnh là lia ánh mắt nhẹ nhàng xẹt qua người nàng.
“Mỗi một người đến, hẳn là … không phải.”
Người cầm cờ đen cười khổ.
“Năm đó, vị cao nhân kia đã nói, đại kiếp nạn sẽ buông xuống Phi Long Quan ta, một đôi yêu tinh làm chủ toàn quan. Nếu Quan chủ trưởng lão tọa trấn trong núi, thì kết cục nhất định cực kỳ bi thảm, máu huyết đầy trời sơn hủy tông diệt.”
“Nếu Tông chủ và các trưởng lão lánh đi tránh họa, vậy bảy tám phần có thể họa thủy đông di*, đôi yêu tinh dẫn rồng bay cao, nhất phi trùng thiên, dương danh đắc lợi."
“Vậy Tông chủ, ngài tin sao?” Người cầm cờ trắng vẻ mặt tò mò.
“Tin! Không tin sao lão tử dứt khoát bỏ mặc đệ tử, cùng các ngươi tránh họa tại đây ước chừng sáu năm làm cái gì? Câu cá vui sao? Dưỡng hoa thú vị? Rắm thối! Lão phu đã nghẹn muốn chết! Một đôi yêu tinh kia, rốt cuộc khi nào mới đến nha nha nha? Phi Long Quan của lão phu sắp hoang phế mất rồi!”
Không nhắc thì thôi, vừa đề cập việc này, Quan chủ Phi Long Quan Đàm Dương Huy lại tức giận đùng đùng, đặt mạnh quân cờ đen trong tay xuống, bàn cờ lập tức vỡ vụn trên bàn đá.
“Sương mù thật dày, có vài phần tương tự với đường vào núi của Thất Diệp Cốc!”
Đi trong sương mù, Chân Tiểu Tiểu cầm lòng không đậu nghĩ tới Thất Diệp Cốc.

Cũng không biết sự mất tích của Hoàng Dược lão có gây ra xôn xao hay phiền toái không, sau đó khiến người ta liên tưởng đến trên người mình.
Mặc nó, dù sao người đã chết, khi nào gặp lại cố nhân thì bịa cớ lung tung gì đó cũng có thể lừa gạt cho qua.
Có điều, không biết Nguyên lão gia tử rốt cuộc có thành công Khai quang không, vốn muốn tặng hắn mấy cây Nhân Sâm Chu Quả bồi dưỡng thân thể, đáng tiếc mai này sẽ không có cơ hội.
Còn cả Tử Hoàn, sau khi lăn lộn trở thành đệ tử của Phi Long Quan, nhất định phải nghĩ cách truyền tin cho nàng, khỏi nàng nghe nói chính mình mất tích rồi ngày đêm lo lắng.
Đương nhiên, trừ bỏ luyện đan và tìm kiếm Tiểu Chúc Chúc, thanh đao kì lạ chui vào ngực kia … cũng là một vấn đề.
Có thời gian rảnh rỗi cần hỏi thăm xem, việc lạ như này ở tu tiên giới, là có ý nghĩa gì.
Lượng lớn bí tịch dũng mãnh tràn vào trong óc giống như truyền thừa, nhưng vì sao lại lựa chọn mình, và đại biểu cho cái gì? Không tìm hiểu rõ ngọn nguồn, luôn khiến người ta cảm thấy bất an……
_NL_
*Họa thủy đông dẫn 祸水东移 còn gọi là Di họa Giang Đông/ Giá họa Giang Đông.
Giang Đông chỉ Sở quốc thời cổ đại. Tề dẫn binh tiến công Sở quốc. Sở vương phái người hỏi Tề vì sao tiến công? Quản Trọng nói rằng: Sở có hai đại tội, một không hề đúng hạn tiến cống, hai là Chu Chiêu Vương nam tuần chết ở Hán Thủy không thể trở về.
Sứ giả nước Sở cho rằng Chu Chiêu Vương chết cũng đâu liên quan đến Sở.
Vì thế, “Di họa Giang Đông” ý chỉ giá họa người khác, bắt người khác gánh tội thay.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.