“Không!”
Nhìn mưa tên dày đặc, tay phải Chân Tiểu Tiểu siết chặt Thú Linh Thạch, phát động tâm niệm thế nhưng không kịp ngăn cản, nhóm yêu thú cấp thấp bị tiêu diệt quá nhanh.
Trong hỗn loạn, hơn mười làn khói màu sắc khác nhau xuyên qua tên bay và cát vàng, lặng lẽ chui vào tay áo Chân Tiểu Tiểu.
Chốc lát sau.
Mặt đất bị bóc đi một tầng, xác độc trùng vô số chồng chất thành núi, chỉ có vài con cường tráng nhất trong đàn và Độc Nhãn Lang Tiểu Hắc Mao bị một chân Chân Tiểu Tiểu đá khỏi vòng chiến, mới miễn cưỡng giữ được mạng nhỏ.
Yêu thú bị thương rên rỉ đau đớn, trong ánh mắt tràn ngập sợ hãi.
Bà nội nó, họ Kỷ này vẫn là người sao? Làm sao lại hung tàn hơn cả đám đệ tử Thất Diệp Cốc vào đây năm ngoái?
Những con sống sót nhớ tới lời cảnh cáo của Chân Tiểu Tiểu, nhanh chóng nuốt nước mắt cắm đầu bỏ chạy.
Cho nên mới nháy mắt, đàn thú đã biến mất sạch sẽ, chỉ còn lại một bãi thi thể trên mặt đất, gợi nhớ tới cuộc hỗn chiến kịch kiệt tàn khốc một khắc trước .
“Trốn thật nhanh … Đáng tiếc, đây là lần bản thiếu thu hoạch thống khoái nhất .”
Hai mắt Kỷ Thanh Y loè loè thần quang. Vung tay, thu hết túi độc và tài liệu hữu dụng vào túi trữ vật, trên mặt cũng lộ ra vẻ hài lòng.
Đây là … săn thú Hắc Điền!
Cho dù là thảo dược hay vật sống, tất cả đều là tài vật mặc cường giả Thất Diệp Cốc thoải mái thu thập.
Da lông nanh vuốt của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thu-trieu-hoang/1194680/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.