Chương trước
Chương sau
“Nhớ chưa?” Phải đợi đến khi chắc chắn rằng Chân Tiểu Tiểu nhớ kỹ dung mạo sáu vị sư huynh sư tỷ của mình rồi, Dương Cốc Vũ mới yên tâm rời đi. Rốt cuộc, từ lần đầu gặp mặt nàng đã cộp cho Chân Tiểu Tiểu cái mác không đáng tin.
“Nhớ rồi! Nhớ rồi!. . . ” Chân Tiểu Tiểu do do dự dự thăm dò: “Muốn ta đục nước béo cò cũng đơn giản, chẳng qua nếu trong dược điền thật sự không có mấy thứ mà Hoàng Dược lão nói thì sao?”
“Ha ha ha ha, sao có thể! Tuy rằng từ lâu hiếm người tiến vào dược điền kiểm kê kỹ càng tỉ mỉ, nhưng nhóm cáo già của Dược Các vẫn có thể tính toán rõ ràng rành mạch! Mấy trăm năm trước trong vườn thuốc có những cái gì, hàng năm mọc thêm chừng nào, hiện tại là bao nhiêu, đều được ghi vào sổ sách, biết hết!”
“Vậy nếu dược liệu bị đám độc thú ăn sạch thì sao?” Chân Tiểu Tiểu còn chưa hết hi vọng.
“Chúng nó không thể ăn hết.” Dương Cốc Vũ tự tin lắc đầu:
“Ngươi cho rằng sư tổ khai sơn của Thất Diệp Cốc chúng ta ngốc à? Lão nhân gia hắn đã sớm hạ cấm chế xuống nhóm thú giống đầu tiên, chỉ cần là hậu duệ của độc thú trong rừng rậm Hắc Điền, sẽ có thể hấp thu dược khí thúc đẩy việc tu luyện, nhưng không được làm tổn hại rễ hay quả của dược liệu, bằng không ắt bị Thiên Đạo tru sát! Chúng nó sống vì một nhiệm vụ duy nhất, trở thành tảng đá để đệ tử Ngưng khí kỳ mài giũa nanh vuốt. Lần này tổ chức đi săn là vì cần hái linh thảo, nhưng đây còn là một trận săn thú.”
“Nói như vậy. . . Trong dược điền chắc hẳn tràn ngập thảo dược. . . ” Chân Tiểu Tiểu thở dài, sự phiền muộn lộ ra rõ ràng.
Có điều Dương Cốc Vũ không nghe ra ý ngoài câu nói, chỉ tự hào bổ sung một câu: “Đương nhiên, mặc dù Thất Diệp Cốc chúng ta yếu thế về đan đạo, nhưng rừng thuốc Hắc Điền lại giá trị hơn nhiều dược điền của ba môn phái Liên Sơn Phái, Bách Thảo Đường và Hoa Mai Bảo. Bởi rừng rậm Hắc Điền được sư tổ khai sơn dựng nên, mỗi một gốc cây đều là cây mẹ, do chính lão nhân gia hắn hái từ cấm địa ở hải ngoại mang về rừng nuôi trồng chăm sóc, không cần nói cũng biết trân quý thế nào!”
“Đặc biệt là một gốc hoa hồng tên Vô Danh, chỉ có thể dùng thần thông hệ hoả để hái hoa, sau đó bảo quản trong đồ vật hệ kim, nếu ngắt trực tiếp bằng tay, vậy từ đầu đến đuôi đều sẽ khô héo. Nó là thánh vật luyện đan, là cây duy nhất trong tất cả tông môn cấp ba thuộc Nhạc Hà Tông! Giả sử linh dược này bị yêu thú ăn, thì không những cốc chủ nổi điên, e rằng Nhạc Hà thượng tông cũng phái sứ giả tới, lôi tên đầu sỏ gây tội ra, lấy lôi viêm đánh thành cặn bã.”
“Lần săn thú sắp tới, thứ Dược Các coi trọng nhất, ngoại trừ tim của nhện hoàng tám mắt, chính là bông hoa này. . . Ơ? Tiểu Tiểu, làm sao sắc mặt ngươi đột nhiên tái mét như vậy?” Liên tục lải nhải dong dài, Dương Cốc Vũ rốt cuộc phát hiện biểu tình Chân Tiểu Tiểu không ổn.
“Không có gì, là do chợt nhớ tới cần gia cố Hùng Hoàng Trận một chút, càng ngày càng nhiều rắn.”
Kể lể phiền toái của mình cho Dương Cốc Vũ nghe cũng không có tác dụng gì, Chân Tiểu Tiểu lên tinh thần, nỗ lực giữ vững nụ cười sắp nứt ra.
“Vậy ngươi mau về đi, ta đi trước đây, cây Nhân Sâm này phải được cất trong hộp ngọc, bằng không sẽ lãng phí dược khí.” Dương Cốc Vũ hoàn toàn tin lời Chân Tiểu Tiểu nói, sau khi từ biệt nàng thì vô tư hồn nhiên chạy biến, trong đầu chỉ nhớ nhanh chóng tặng Nhân Sâm cho sư phụ.

“Đệch, thứ Nhạc Hà thượng tông cũng để ý. . . Ta ngỏm rồi!”
Dương Cốc Vũ mới quay lưng, khuôn mặt tươi cười của Chân Tiểu Tiểu lập tức sụp đổ, vừa nhăn vừa dài hơn cả trái khổ qua.
“Chẳng trách ta vừa chạm vào nó, nó héo luôn……”
Bông hoa Vô Danh mà Dương Cốc Vũ nói, tám phần chính là cái cây mọc cạnh nhà tranh, hồng rực rỡ khiến tâm tình nhộn nhạo đó.
À, hiện tại nó ở ngay trong tay áo ta, khô khốc giống hệt cây cời lửa đen thùi lùi.
Mấy ngày hôm trước còn sợ bị Hoàng Dược lão vẽ mặt mèo, hiện tại thì sao? Không cần tiếp tục lo cho mặt, bởi vì rất nhanh toàn thân sẽ bị lôi viêm đốt thành tro bụi!
“Làm sao ta lại xui xẻo vậy chứ, càng lấp lỗ thủng càng rộng, càng sống phiền toái càng lớn! Đệ tử mạnh nhất Thất Diệp Cốc đã sắp tới tuần tra dược điền, ta còn đi vặt bông hoa tinh quý hơn mạng! Là tên nào lúc đầu nói với ta, không ai có thể vào rừng hả? A? Ta mà nhớ ra, nhất định phải hầm chết hắn, anh anh anh anh!”
_NL_
Mỗ Thần tử: Ta thật vất vả mới được sờ sờ Tiểu Tiểu, tình thương mến thương cùng nàng trông coi vườn thuốc, tương thân tương ái bên nhau trong căn nhà tranh, mà cái Mao lòng dạ hiểm độc nhà ngươi, mới hai chương, thế mà đã muốn gây chuyện!
Mỗ Thần Quang: Ta ngồi trên ghế nhỏ ngóng chờ lên sân khấu, ngày ngày trông mòn con mắt, ăn không ngon ngủ không yên, thế nhưng ngươi dám nhét một tên sắc lang cho Tiểu Tiểu!
Hai người cùng nhau kêu: Người đâu! Kéo Mao lòng dạ hiểm độc này xuống, cắt ra may áo bông!
Mỗ Mao: Đừng đừng đừng! Ta không gây chuyện, sao có thể làm nổi bật một quyền nát núi của vị Thần tử phong lưu phóng khoáng? Ta không gây chuyện, sao có thể khua loạn Thất Diệp Cốc, để Quang Quang lên sân khấu?
Tranh thủ lúc hai người ôm đầu vắt óc trầm tư, Mao Mao lén lút trốn……
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.