Chương trước
Chương sau
Xong rồi xong rồi. . .
Nhìn ánh mắt đằng đằng sát khí của Hoàng Dược lão, Chân Tiểu Tiểu cảm thấy lần này Tiểu Chúc Chúc lành ít dữ nhiều, tình huống không ổn.
Xem ra chính mình phải làm tốt một chút, để xem có thể xoa dịu cơn giận của sư phụ hay không?
Chân Tiểu Tiểu hít một hơi thật sâu, tập trung tinh thần vào đan phương trước mặt, trên tờ giấy vàng dày đặc chữ, ghi lại tên bảy loại đan dược, công dụng và cách thức chế tạo.
Viên Thất Phàm Đan đầu tiên màu đỏ, thật ra là Chỉ Huyết Đan cơ bản nhất, thông thường, thầy thuốc ở dân gian cũng giã nát những thảo dược như vậy để cầm máu, mà đan sư đơn giản chỉ cần khống chế sức lửa, nhằm tiếp tục cô đặc dược tính.
"Chân sư muội, có được không?"
“Đương nhiên, người ta chính là Hoả chân linh tám trượng!” Bị cảnh tượng kiểm tra linh căn trước đó của Chân Tiểu Tiểu vả cho sưng mặt, các đệ tử Thất Diệp Cốc đã sợ chết khiếp, không dám. . . nói xấu nàng nữa.
"Đương nhiên không được! Chỉ là đồ nhà quê đê tiện chưa gặp qua việc đời!" Việt Hồng Quang thật vất vả mới bình tĩnh lại sau đả kích lúc trước, hận không thể lập tức nhìn thấy cảnh Chân Tiểu Tiểu bị nổ lò phá đan.
“Khó mà nói được hay không được, dù sao linh căn tốt hay xấu cũng không ảnh hưởng trực tiếp tới ngộ tính với đan đạo.” Một câu của vị nguyên lão Dược Các đâm trúng trọng tâm.
Bỏ xuống đan phương, Chân Tiểu Tiểu cúi đầu, nhìn chăm chú nguyên liệu trước mặt.
Dược liệu được Tương Khiêm lấy ra từ Dược Các đều là thảo dược chưa sơ chế, cần đan đồ tự mình xử lý trước khi cho vào đỉnh.
Nhìn những dao cắt thuốc, dùi ba góc hay dụng cụ có hình dạng kì quái trong sọt, do dự một lúc, Chân Tiểu Tiểu cầm lên thứ mình dùng thuận tay nhất. . .

Một con dao phay!
Huyền Hành phải cắt lát, Đại Trường Xuân cần ép lấy nước, nàng đặt Huyền Hành lên trên bàn, sau đó nhanh chóng băm chặt với nhịp độ đều đặn.
Vẻ mặt của mọi người thật sự quá khó tả, Chân Tiểu Tiểu là đệ tử của Dược Các, lại chọn thứ như vậy để luyện đan.
"Phốc! Ha ha ha ha! Dao bếp! Nha đầu này từng là đầu bếp hả? Ngay cả dao cắt thuốc cũng không biết dùng, cười chết ta mất!" Nhất Tự Mi của Liên Sơn Phái cười điên, lông mày bay tới thái dương .
Hoàng Dược lão nhìn chằm chằm con dao phay trong tay Chân Tiểu Tiểu, sắc mặt lập tức đen như than.
Không thể ngờ được, nha đầu này lại nghèo đến mức chưa từng đi học! Xong đời xong đời! Bị Hoả linh căn của nàng lừa rồi, ván cược này thua chắc rồi.
Đẩy Huyền Hành sang một bên, ngay cả cái cối thuốc cũng không dùng, Chân Tiểu Tiểu trực tiếp xoay nghiêng dao bếp, đập thẳng lên gốc Đại Trường Xuân, tiếng 'bạch bạch bạch' vang dội.
Mỗi lần bàn thuốc rung lên là một lần thân thể các đệ tử Dược Các không nhịn được cũng run bần bật, nhìn ánh dao loè loè giữa không trung, trong lòng mọi người phát ớn.
Tiểu Chúc Chúc đứng bên cạnh thấy đao pháp quen thuộc, dường như ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, tức khắc hai mắt sáng rực, nước miếng chảy ròng ròng.
Rất nhanh, Đại Trường Xuân trên bàn đã dập nát, Chân Tiểu Tiểu dùng vải thưa gói lại, ép chặt lấy nước.
Mặc dù nguyên liệu thu được đều chính xác, nhưng dáng vẻ Chân Tiểu Tiểu trong quá trình xử lý không có chút tao nhã nào, nên thái độ người xem biến thành chê cười.
Linh căn nha đầu này mạnh thì mạnh, nhưng muốn luyện ra bốn viên đan dược trong Thất Phàm Đan? Hắc! Chẳng phải chuyện hoang đường sao?!
Đối mặt với những ánh mắt giễu cợt này, Chân Tiểu Tiểu có chút sợ sệt, tuy nhiên nghĩ đến mục tiêu của mình chính là đạp trời, nàng nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, theo thứ tự đặt lát Huyền Hành và nước thuốc vào trong đỉnh, cẩn thận khống chế độ lửa.

Không biết dùng dao cắt thuốc thì làm sao? Bản cô nương không sai một bước!
Sau nửa nén hương, một làn dược hương rất nhẹ thoát ra từ trong lò, báo hiện quá trình luyện dược kết thúc.
“Vị nhạt như nước.” Một ông lão râu bạc trắng nhún nhún mũi, nhận xét như thế.
Người này tên là Lạc Nhĩ, là người duy nhất có một ánh mắt thanh sạch trong năm đệ tử có đan duyên trong Dược Các, không châm chọc chế giễu, còn cẩn thận quan sát cách luyện đan của Chân Tiểu Tiểu.
“Lạc sư huynh cũng nói vị nhạt như nước… Vậy có nghĩa, dược tính tan hết, chỉ còn bã thuốc rồi!” Bốn người còn lại đứng bên cạnh Lạc Nhĩ cười khanh khách.
Đúng lúc này, Chân Tiểu Tiểu nhấc nắp đỉnh.
Trong lúc lửa lò chớp nháy, một viên đan dược đỏ đậm đột nhiên bắn ra khỏi đỉnh!
_NL_
"Ta muốn nuôi thần binh tuyệt thế, bá đạo nhất, hung tàn nhất, lợi hại nhất thế giới này!" Từ lúc Mao lòng dạ hiểm độc hỏi chuyện nhận nuôi, sào trúc bắt đầu cực kỳ mê mệt vật bá đạo, lập tức phá tường gạch nhà Mao lòng dạ hiểm độc.
"Được. . . rồi. Đó là ngươi nói nhá. . . Đừng hối hận. . . " Mao lòng dạ hiểm độc run rẩy.
Loảng xoảng, leng keng.
Một con dao phay bay tới người sào trúc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.