Chương trước
Chương sau
“Có gì đáng cười? Hắn không ngốc, chỉ là tính hơi trẻ con!”
Đè nén tâm trạng rối bời, Chân Tiểu Tiểu bước ra đám người, đứng trước mặt Tiểu Chúc Chúc, che chắn hắn khỏi những ánh mắt bất thiện từ bốn phương tám hướng.
Mặc dù mục tiêu đạp nát trời cao còn quá xa quá xa, nhưng do chiến tranh nàng phải chia lìa người nhà, mối hận đó khắc sâu vào xương tuỷ, khiến nàng không cho phép bất kỳ kẻ nào, chửi bới hay hãm hại người nàng quan tâm.
“Đúng vậy, đường … đường đường là bậc đại tông sư, chế giễu tư chất của phàm nhân không khỏi mất phong độ.” Hoàng Dược lão cố gắng nhét lại con ngươi đã lồi ra một tấc khỏi hốc mắt, nuốt nước bọt lắp bắp phản bác.
Lúc này, không ai để ý đến, trên miếng Thí linh thạch rơi trong góc, đột nhiên hiện ra một bông hoa tuyết sáu cánh tinh mỹ.
Bông tuyết này xuất hiện bất ngờ, Thí linh thạch cấp thấp không thể chứa được nó, nhưng sức mạnh quá bá đạo nên vẫn mạnh mẽ hiện hữu giữa nhân gian.
Nó tinh xảo bất phàm, trong vô số đường vân phức tạp, mơ hồ lộ ra một loại quy tắc chi lực hiếm có mà cường đại.
Hơn nữa, lực lượng này và rét lạnh quỷ dị những đêm gần đây, thậm chí sấm sét cổ quái tháng trước … đều cùng nguồn gốc!
Cho nên, khoảnh khắc hoa tuyết căng nứt Thí linh thạch, trời quang nắng ráo, bỗng nhiên lại tích tụ tầng tầng mây đen, gió lạnh gào thét, báo hiệu hôm nay sắp mưa to giá rét.
Hoàng Dược lão đứng giữa cơn gió lạnh, sợ hãi rét run bần bật, trong lòng thì đang lăng trì Tiểu Chúc Chúc một vạn nhát.
Vốn là muốn tát vào mặt Cao lão thất phu, nhưng cái tát này lại đập mạnh tới mặt mình.
Làm thế nào lấy lại mặt mũi bây giờ?

Đảo con ngươi, ánh mắt Hoàng Dược lão lia tới Chân Tiểu Tiểu. Nhớ tới tà pháp phải tốn rất nhiều tiền mới học được từ tên cao thủ của Tà Long Tông kia!
Chỉ cần trồng một loại tà phù trong cơ thể đệ tử, thì có thể cưỡng chế đề cao năng lực luyện đan của nàng, đáng tiếc từ ngày gieo phù, sức sống của người nuôi phù dần dần bị phù cướp đoạt, chưa tới bảy tám năm, người đó sẽ tiều tụy đến chết.
“Khụ khụ, như này đi, không tính tên ngốc, năm năm sau, đồ đệ Chân Tiểu Tiểu của ta sẽ đấu lại với đồ đệ Tử Hoàn của ngươi một lần, xem ai mới là thiên tài đan đạo chân chính!”
Hoả linh căn cao tám trượng thì sao? Từng dẫn tới đan duyên thì sao? Dù sao cũng không phải truyền nhân của mình, Thất Diệp Cốc cũng không phải gia nghiệp của mình, chết thì chết, xả cục tức này trước rồi tính sau!
Bị Hoàng Dược lão nhìn chòng chọc, Chân Tiểu Tiểu vô cùng khó chịu, không khỏi rụt rụt cổ.
Đáng tiếc, Cao Bất Ly căn bản không cho Hoàng Dược lão cơ hội trở mình.
“Năm năm quá dài, đến lúc đó không chắn chắn đã có chuyện gì xảy ra! Không cần chờ lâu như vậy, bây giờ chúng ta tranh cao thấp luôn!"
“Sư phụ, ta muốn hồi tông.” Tử Hoàn nhíu mày, đúng lúc ngắt lời Cao Bất Ly. Nàng không muốn vì quan hệ của hai sư phụ, khiến mình và Chân Tiểu Tiểu rạn nứt tình cảm.
Đổi thành ngày thường, Cao Bất Ly vô cùng yêu thích Tử Hoàn, nàng muốn một tuyệt đối không cho hai, nhưng hôm nay, cho dù thần tiên tới khuyên, hắn cũng không chịu thua như vậy!
Ân oán giữa hắn và Hoàng mũi to, hôm nay đã đến lúc kết thúc!
Nhìn bản mặt càng ngày càng đen của Hoàng Dược lão, Cao Bất Ly nhếch mép cười khẩy, tay phải đột nhiên vung về phía trước, bảy viên đan dược màu sắc khác nhau bay ra từ tay áo.
“Có lẽ ngươi chỉ nghe nói đệ tử Tử Hoàn của ta là thiên tài Chân linh căn tám trượng hệ mộc, lại không biết sự phi phàm chân chính của nàng!”
“Thất Phàm Đan!”

Hoàng Dược sư nhíu mày, đan dược đã bay tới, rơi vào lòng bàn tay.
Chỉ cần là dược sư, sẽ không xa lạ với Thất Phàm Đan.
Bảy viên đan dược này luyện chế dễ dàng, đệ tử có thiên phú mới nhập môn có thể dựa theo đan phương luyện ra vài viên, cho nên bình thường được xem như một phương pháp khảo nghiệm năng lực của đan đồ.
_NL_
Nếu nói Tiểu Chúc Chúc ăn cơm mềm, ta … gật bừa.
Mao Mao không thích mỗi lần nữ chủ gặp nạn, nam chủ sẽ nhảy ra, 'ba ba' hai ba bàn tay là giải quyết, đó là ngôn tình khoác vỏ huyền huyễn.
Ta cũng không phải không nói chuyện tình cảm, chỉ là so với phong cách huyền hoặc bá đạo tổng tài sủng ái tiểu bạch thỏ, thứ ta muốn thể hiện nhiều hơn, chính là tính độc lập và tự cường của phụ nữ. Yêu phải có, lý tưởng của bản thân quan trọng hơn.
Phụ nữ không nên mềm như tơ, bởi vì cổ tích đều gạt người.
Dung nhan sẽ già, hoa hồng đỏ sẽ thành máu muỗi.
Chỉ khi bản thân trưởng thành, mạnh mẽ như một gốc cây cao lớn, mới có thể tìm được bạn đời chân chính, tựa vai nhau, dìu nhau tới già. Ngắm hết cảnh phồn hoa trần thế, gìn giữ một tình cảm đơn thuần.
Đừng ảo tưởng làm công chúa.
Phải làm nữ vương của bản thân!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.