Ách…… 
Ngân phiếu một ngàn lượng hoàng kim hoa hoa lệ lệ chất đống trước mắt. 
Lời nói tới miệng của mọi người đành phải nuốt lại vào bụng, sôi nổi đánh giá Lý công tử với vẻ mặt khó tin, moi hết cõi lòng ra hồi tưởng, rốt cuộc là nhà tài phiệt nào, sinh ra một cái oan nghiệt không nên thân thế này? 
Tám phần là người điên! 
Nhà cái cũng không nhịn được đánh giá trong lòng như thế, nhưng một ngàn lượng hoàng kim kia, thật sự khiến người ta thèm đỏ mắt! 
“Tiếp!” 
Trên lầu gỗ của Việt gia truyền ra tiếng cười sang sảng của nam tử trung niên. 
“Đã lâu không gặp người có thể đánh cuộc với ta, ha ha ha ha, đến, An lão bản, ở đây có ngàn lượng hoàng kim, cược Việt Hồng Quang con ta đứng nhất.” 
Ngân phiếu như tuyết bay lả tả, rơi xuống từ trên không. 
“Ta tăng thêm!” 
“Ta cũng tăng thêm!” Đệ tử Việt thị phụ họa theo. 
“Phi phi phi!” 
Dương Cốc Vũ ăn một ngụm cát, gian nan bò dậy từ mặt đất, thất thần nhìn về phía xa, trong tầm mắt đã sớm không thấy bóng dáng Chân Tiểu Tiểu. 
“Nàng không phải người, nàng chắc chắn không phải người… Có người có thể chạy nhanh hơn nàng, ta gặm đất.” Miệng Dương Cốc Vũ sùi bọt mép, máy móc lặp đi lặp lại một câu này. 
Đáng thương nàng, thật vất vả khôi phục thần trí từ sự kinh hãi, lại bị một trận gió quái dị đánh úp tới, hất nàng ngã xuống cùng một chỗ lần nữa. 
Thân ảnh Tiểu Chúc Chúc phút chốc đã biến mất trong rừng. 
Lúc này đây, Dương Cốc Vũ nằm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thu-trieu-hoang/1194602/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.