Gần đây, cái tên Chân Tiểu Tiểu thường xuyên xuất hiện trong miệng nhóm lâu la của Thang gia, các bá tánh Đông Hương đều cho rằng nàng đã trốn đi tha hương, không ngờ được trong thời khắc nguy hiểm này, nàng lại giáng xuống từ trên trời! 
“Tiểu Tiểu, chạy mau! Thằng nhãi Thang Khải này phát rồ!” 
“Ngươi đánh không lại hắn, hắn cũng không phải là đám gà nhà Lý Đại Tráng.” Dân chúng ngày thường thân thiết với Chân Tiểu Tiểu đều lấy hết can đảm. Qua nhiều năm như vậy, không phải không ai muốn lật đổ Thang gia, mà hiện tại cỏ trên mộ những người đó đều cao hơn ba thước, không một ai có kết cục tốt. 
Nhưng trong những tiếng nhắc nhở, Chân Tiểu Tiểu không hề nhúc nhích. Lúc này, tia nắng sớm đầu tiên đã dâng lên ở phía đông, chiếu tới mặt nàng, trao một ngọn lửa rực rỡ cho đôi mắt nàng. 
“Bắt lấy nàng, lột quần áo, điểm thiên đăng!” Không biết gia đinh nào phản ứng lại trước tiên, đây chính là cơ hội tốt kiếm mười lượng bạc. 
“Do các ngươi bức ta! Bổn cô nương không ra tay thì thôi, vừa ra tay… chính ta cũng sợ nha!” 
Thở dài một tiếng, Chân Tiểu Tiểu đột nhiên lôi ra cái nồi to từ phía sau, vẩy chất lỏng trong đó vương vãi khắp bốn phía. 
“Mẹ nó, nha đầu này tới phá đám! Thế mà còn chuẩn bị cả phân!” 
Bọn gia đinh nhào tới nàng tức khắc như khóc tang, nhảy lên nhảy xuống không ngừng. 
Mượn cơ hội này, trong nháy mắt Chân Tiểu Tiểu vọt tới trước mặt Thang Khải, trong tay nắm một thứ có vẻ khả nghi. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thu-trieu-hoang/1194587/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.