"Chết tiệt!"
Kiều Kiếm Vân hai mắt bén lửa nhìn chằm chằm thiên hạ vẻ mặt vô tội, nhịn không được lại là một tiếng thấp rủa. Hắn sắp bị đốt thành tro, nàng lại vẫn là bộ dáng không biết đã xảy ra chuyện gì. Hai người trần trụi, hai thân thể gắn chặt vào nhau cùng với hắn cực nóng gắng gượng đặt giữa hai chân nàng, mà nàng thì như không có chuyện gì to tát, một chút thần sắc kinh hoảng cũng không có. Trái lại chính hắn cũng đã kề cận bờ vực bùng nổ, so với nàng còn muốn thiếu kiên nhẫn hơn.
Lương Phù Cơ bị hắn mắng liền rụt cổ, khẽ kéo hai tay bị giam trên đỉnh đầu xuống.
"Ách…… Kiếm Vân ca ca, ngươi có thể hay không trước buông ra tay của ta a?" Từ khi sinh ra đây là lần đầu tiên nàng bị trói như vậy, nếu không phải vì muốn làm hắn vui, nàng chỉ sợ đã sớm trở mặt, cũng tuyệt không giống hiện tại ôn tồn cùng hắn thương lượng.
"Không thể!" Hắn nói rõ ràng, bàn tay to vươn ra trêu đùa tuyết nhũ trước ngực.
"Tại sao?" Nàng toàn thân run lên, nhất thời há hốc mồm.
"Ta thích cột ngươi, nhìn ngươi……" Ngữ khí đùa cợt nhiễm chút tà ý.
"Sao…… Làm sao……" Ánh mắt hắn thật rất kỳ lạ nha! Nàng chưa bao giờ nghĩ tới Kiếm Vân ca ca luôn luôn đối nàng mặt không chút thay đổi lại biểu hiện một mặt kỳ lạ với nàng.
Hắn…… Có phải hay không có chút…… Biến thái a?(S: Há há.. Anh Vân: *giơ tay *, S: *bị điểm huyệt im*)
Dường như nhìn thấu đăm chiêu trong lòng nàng, Kiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thieu-si-tam/1526460/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.