"Con biết không." Giọng trầm thấp của Diệp Đề lọt vào tai Yến Hạ, y nói, "Đối với thiền chúng từ trước đến nay, đại ca là người không bao giờ ngã xuống." Diệp Đề quay người nhìn về phía của Yến Hạ nhưng ánh mắt lại không biết lạc tới nơi nào, nói: "Cho dù sau này huynh ấy không thể cầm kiếm nữa chúng ta vẫn nghĩ như vậy." "Đến hôm nay khi huynh ấy đột ngột ngã xuống ta mới hiểu, huynh ấy cũng là người bình thường thôi, huynh ấy cũng biết mệt cũng sẽ gục ngã. Huynh ấy gắng gượng vì chúng ta biết bao năm, là chúng ta tự xem đó là lẽ đương nhiên rồi." Yến Hạ không thể chấp nhận được, cha nhỏ có nói nhiều đến mấy nàng vẫn không thể chấp nhận. Nàng cứ tưởng rằng đợi chuyện của Quỷ Môn kết thúc là mọi thứ cũng sẽ kết thúc, cha mẹ nuôi bọn họ gian nan khổ sở lắm mới được trở về, Ngũ Đạo tái xuất, tất cả đều là những gì Yến Hạ mong đợi nhất. Bọn họ lại có thể sống cùng nhau như hồi còn ở Nam Hà trấn, mai sau mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn. Nhưng nàng không ngờ cha lớn sẽ ngã xuống vào lúc này. Nàng cố gắng để nét mặt mình trông bình tĩnh một chút, nàng nói: "Cha lớn... còn chịu được bao lâu nữa?" "Ba tháng." Diệp Đề thấp giọng nói, "Cung Gian tìm thần y Phi Yên đến, hắn nói nhiều lắm là ba tháng." Nghe thấy kỳ hạn này bàn tay đang nắm thành quyền của Yến Hạ càng siết chặt hơn, ngón tay đâm vào lòng bàn tay nàng cũng chẳng quan tâm. Diệp Đề đã chấp nhận chuyện này nên y chỉ cười khổ, lắc đầu, quay bước trở về, đi được vài bước thì ngừng, không yên tâm nói: "Trong khoảng thời gian bày con nói chuyện với huynh ấy nhiều một chút đi. Cha lớn ngày nào cũng nhớ con nhưng con cứ bận chuyện của Ngũ Đạo, không đến thăm huynh ấy thường xuyên." "Con..." Yến Hạ ngẩng đầu, nghĩ lại những ngày qua đúng thật như cha nhỏ nói. Nàng chỉ nghĩ, nếu như mọi thứ có thể kết thúc nhanh một chút, có thể cùng sống những ngày tháng an nhàn với cha mẹ nuôi như khi còn ở Nam Hà trấn, nếu như có thể kết thúc sớm hơn... Diệp Đề đã quay người rời đi, tiếng bước chân mau chóng biến mất, trong đình viện chỉ còn lại tiếng gió thổi đơn bạc, Yến Hạ đứng một mình dưới tán cây, lẳng lặng không biết phải làm gì. Tứ Tượng Đồ bất ngờ bay tới bên cạnh Yến Hạ, người trong tranh lo âu nhìn nàng, do dự không biết nên mở lời từ đâu. Yến Hạ nhìn lá rụng dưới chân mình, lẩm bẩm nói: "Những năm qua chắc chắn cha lớn sống rất khổ sở." Nhưng cho dù là thế, nàng vẫn không muốn nhìn cha lớn ra đi. Dù mười năm qua đã sớm quen với chuyện sinh tử nhưng vẫn không có cách nào chấp nhận ly biệt. "Chắc chắn còn có cách khác mà, chúng ta nhất định có thể trị khỏi cho cha lớn mà đúng không?" Yến Hạ thấp giọng hỏi nhưng không biết là hỏi người bên cạnh hay hỏi chính mình. Văn Bắc Vân muốn nói lại thôi, xốc lại tinh thần nói: "Yến Lan Đình không dễ chết vậy đâu, năm xưa hơn mấy trăm người bao vây hắn, người trên khắp thiên hạ muốn giết hắn nhưng cũng chẳng ai lấy được mạng hắn thì bây giờ làm sao có thể chết ở đây?" Yến Hạ nhìn chằm chặp Văn Bắc Vân, xem lời hắn nói như một hy vọng. Văn Bắc Vân nói vậy nhưng chính hắn cũng không tự tin lắm. Thấy Yến Hạ nhìn mình, chỉ đành gật đầu chắc chắn nói: "Đừng lo." Sắc mặt Yến Hạ hơi ảm đạm, nàng không còn là tiểu cô nương cứ nói hai ba câu là có thể dỗ dành cho qua như ngày xưa nữa. Nàng miễn cưỡng cười, gật đầu nói: "Vâng." Mọi chuyện sẽ tốt cả thôi. Thứ bây giờ nàng có thể tin tưởng chỉ có vậy. · Do Thiên Cương Minh chưa truyền tin tức ra nên Ngũ Đạo chưa có bất cứ hành động gì trước chuyện của Quỷ Môn. Phần lớn bọn họ âm thầm điều động nhân thủ các nơi, còn nhìn từ bên ngoài, Trung Nguyên vẫn sóng yên biển lặng, dường như không có chuyện gì xảy ra. Yến Hạ nhân lúc này làm hết những việc phải làm, sau đó thì đến phòng của Yến Lan Đình. Sức khỏe của Yến Lan Đình quá yếu, từ lúc Yến Hạ trở về cho đến nay y đã hôn mê năm ngày liền. Ai cũng sốt ruột nhưng chẳng còn cách nào khác, chỉ đành luân phiên chăm sóc y. Hôm đó, Yến Hạ bưng thuốc đến phòng Yến Lan Đình như mọi ngày nhưng không ngờ vừa bước đến bên bàn thì nghe giọng nói quen thuộc: "Bỏ thuốc xuống đó là được rồi." Yến Hạ nhất thời ngẩn người, sau đó phi ngay tới chỗ người vừa nói, rơm rớm nước mắt: "Cha lớn!" Yến Lan Đình đã tỉnh lại từ lúc nào đang khoác áo bào rộng ngồi bên mép giường. Y mỉm cười nhìn Yến Hạ, nói: "Qua đây nói chuyện với ta một chút?" "Vâng ạ." Yến Hạ nghe lời đến ngồi cạnh Yến Lan Đình. Dù cho là quá khứ hay hiện tại, nàng chưa bao giờ làm trái lại lời của cha lớn. Nàng ngồi xuống, đưa mắt nhìn Yến Lan Đình, cảm thấy sắc mặt y tốt hơn trước nhiều. Nàng mỉm cười, lau nước mắt nói: "Vị thần y Cung Gian mời tới quả thật lợi hại, cũng có khi không lâu nữa hắn có thể chữa khỏi bệnh cho cha lớn." Yến Lan Đình không đáp lời Yến Hạ, y cười nhìn nàng hồi lâu rồi hỏi: "Chuyện của Quỷ Môn sao rồi?" Nghe Yến Lan Đình hỏi, Yến Hạ cau mày như không vui với chuyện y vừa tỉnh dậy đã hỏi vấn đề này. Nàng nhìn chén thuốc trên bàn nói: "Chuyện này sẽ có người giải quyết, cha lớn đừng lo, cha chỉ cần tịnh dưỡng cho tốt là được rồi." Nhưng Yến Lan Đình không hề muốn đi nghỉ, y nói: "Ta giao đấu với Quỷ Môn chủ nhiều năm, ta biết ông ta là đối thủ như thế nào. Lần này các con đối đầu với ông ta phải đặc biệt cẩn thận." Thật ra không ai dám khinh thường Quỷ Môn chủ, đặc biệt là Quỷ Môn chủ của hiện tại. Yến Hạ ngoan ngoãn đồng ý, sau đó nói: "Tinh thần cha lớn tốt hơn nhiều rồi, cha có muốn ra ngoài viện ngồi không? Nhị nương nói cha lớn không thể suy nghĩ quá nhiều, không thể nói quá nhiều, không thể hứng gió... Nhưng mà hôm nay trời đẹp, bên ngoài cũng không có gió, ra đó ngồi vẫn được. Cha lớn..." "Yến Hạ." Yến Lan Đình bình tĩnh ngắt lời Yến Hạ, đôi mắt đen đặc nhìn thẳng vào nàng, "Sau khi trùng phùng hình như ta chưa nói với con phải không?" Yến Hạ ngỡ ngàng, hỏi: "Cái gì ạ?" Ánh mắt Yến Lan Đình ôn hòa, thấp giọng nói: "Con trưởng thành rồi, con của bây giờ rất xuất sắc, còn xuất sắc hơn mong đợi của chúng ta." "Nên ta biết dù có chuyện gì xảy ra con cũng sẽ vượt qua." · Yến Hạ không biết mình về phòng bằng cách nào. Nàng thơ thẩn khép cửa lại, nhìn căn phòng trống vắng, nhìn Tứ Tượng Đồ trong góc và ngọn Quân Thiên Đăng còn đang cháy rực ánh lửa, cuối cùng nàng cũng không nén nhịn được nữa, dựa lưng vào cửa phòng bật khóc. Minh Khuynh và Văn Bắc Vân trong Tứ Tượng Đồ đều ở bên cạnh nàng, Văn Bắc Vân muốn hỏi sao Yến Hạ lại đau lòng như vậy nhưng bị Minh Khuynh cản lại, thế là hắn chỉ đành im lặng nhìn Yến Hạ. Yến Hạ khóc một lúc, đôi mắt đỏ hoe, nàng nói: "Có phải con... rất vô dụng không?" Văn Bắc Vân lắc đầu nói: "Tất nhiên là không." "Nhưng con không làm được gì hết." Yến Hạ ngồi gục xuống, ôm đầu gối, "Mười năm trước con không biết gì cả, trơ mắt nhìn cha mẹ nuôi vì bảo vệ con mà biến mất cùng đám người Quỷ Môn ở Nam Hà trấn. Từ đó về sau con luôn cố gắng tu hành, cố gắng nỗ lực, con muốn sau này mình có thể bảo vệ được những thứ mình muốn bảo vệ, làm những việc mà lúc trước mình không làm được, con muốn sau này mình không phải cảm thấy lực bất tòng tâm nữa." "Nhưng mười năm trôi qua, thật ra không có gì thay đổi chẳng phải sao?" Yến Hạ khàn giọng nói: "Lúc Minh Khuynh công tử gặp chuyện con không cứu được, trơ mắt nhìn huynh ấy hồn phi phách tán trước mặt con. Sau này, dù tìm được huynh ấy rồi nhưng chỉ có thể gửi hồn phách huynh ấy vào trong Tứ Tượng Đồ, không thể khôi phục hình dáng vốn có... Bây giờ cha lớn lâm trọng bệnh con cũng không cứu được, thậm chí con còn không có thời gian ở bên cha lớn. Con đã cố gắng lắm rồi, con đã liều mạng hết mình rồi nhưng tại sao đến cuối cùng vẫn cứ như vậy?" Văn Bắc Vân và Minh Khuynh im lặng, bọn họ không trả lời được. Bởi vì có đôi lúc, có những chuyện không thể nào thay đổi, người đời hay gọi đó là thiên mệnh. Nhưng câu trả lời này quá tàn nhẫn đi. Yến Hạ hiểu, nàng đã trải qua rất nhiều chuyện, biết được rất nhiều sự thật trên cõi đời này. Nàng mím môi, nở nụ cười đầy miễn cưỡng, gọi: "Minh Khuynh công tử." "Ừ." Minh Khuynh đáp, "Ta đây." "Nếu huynh có thể khôi phục lại như ban đầu thì tốt biết mấy." Yến Hạ nhỏ giọng nói, nói xong thì tự mình cảm thấy điều này chỉ là vọng tưởng. Nàng cười cười bất lực, lắc đầu nói, "Ta... rất muốn tựa vào huynh." Giống như ngày ở tiểu viện Nam Hà trấn ấy, nàng nhìn Tô Khuynh từng bước đi đến, bất chấp tất cả nhào vào lòng hắn như tạm thời quên đi nỗi sợ hãi về tương lai. Yến Hạ không nghe thấy tiếng Minh Khuynh đáp lại, nàng cúi đầu nhớ lại rất nhiều rất nhiều những chuyện xưa. Đột nhiên, căn phòng u tối lóe lên luồng sáng mông lung, luồng sáng như đom đóm vây quanh người Yến Hạ. Những đốm sáng nho nhỏ dần dần tích tụ thành hình bóng hư vô sau lưng Yến Hạ. Bóng người cúi xuống, ánh sáng giao thoa đan xen như một cái ôm, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng. Dường như Yến Hạ có thể cảm nhận được hơi thở và sự dịu dàng quen thuộc từ cái ôm này. · Tình hình trước mắt không cho phép yếu đuối, thân là tông chủ Ngũ Đạo, Yến Hạ không thể ủ dột quá lâu. Mấy ngày sau, Thiên Cương Minh truyền tin đến, Quỷ Môn đã hiện thân, mà nơi bọn chúng hiện thân là Bắc Kiếm Môn trong tam đại kiếm môn. "Bắc Môn?" Nghe đệ tử Thiên Cương Minh truyền tin nói xong, Yến Hạ thoáng sửng sốt, hỏi: "Sao lại là kiếm môn?" Đệ tử Thiên Cương Minh lắc đầu cười khổ nói: "Không biết, không ai nhìn thấu mục đích của bọn chúng. Nhưng mà minh chủ đoán rằng bọn chúng muốn ra tay với tất cả thế lực của chính đạo Trung Nguyên. Hôm nay là kiếm môn, khó dám chắc lần sau không phải là môn phái khác. Cấp thiết hiện tại là phải bảo vệ kiếm môn, minh chủ mong tông chủ có thể thống lĩnh Ngũ Đạo ra tay tương trợ." Lần này hai bên liên thủ Yến Hạ tất nhiên không thể ngồi nhìn, Quỷ Môn ra tay bất ngờ nhưng cũng nằm trong dự tính. Cho dù ra sao, Quỷ Môn chắc chắn sẽ ra tay, bây giờ bọn chúng muốn đối phó với môn phái nào trước đã không còn quan trọng nữa rồi. Ngẫm nghĩ giây lát, Yến Hạ nói: "Xin Tần minh chủ cứ yên tâm, Ngũ Đạo sẽ lập tức khởi hành đến Bắc Môn ngay." Đệ tử Thiên Cương Minh đó đáp lại một tiếng rồi rời khỏi đại điện Ngũ Đạo. Yến Hạ nhìn bóng người dần khuất ngoài điện, nét mặt trở nên nghiêm túc. Nàng biết rất rõ, trận chiến này có lẽ là trận cuối cùng rồi. Sau trận này, dù là thắng hai bại thì cuộc chiến giữa chính đạo và Quỷ Môn cũng phải đến hồi kết rồi. "Cần chuẩn bị gì trước không?" Tứ Tượng Đồ bay bên cạnh, nét mặt Minh Khuynh đầy phức tạp, hỏi. Yến Hạ lắc lắc đầu: "Không cần đâu." Minh Khuynh cụp mắt không nói nữa. Văn Bắc Vân hỏi: "Cần đi nói với Yến Lan Đình một tiếng không?" Lần này Yến Hạ ngây người. Nàng im lặng hồi lâu, nhắm mắt lắc đầu: "Không cần." Nàng không muốn từ biệt. Không từ biệt có lẽ sẽ không có ly biệt. Đợi trận chiến này kết thúc rồi, quay trở về đây, Thương Nam Sơn vẫn là Thương Nam Sơn của lúc trước, cha lớn... cũng vẫn đang đợi nàng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]