Rừng núi tối tăm, sao trời lấp lánh, tia sáng yếu ớt xuyên qua kẽ lá, bụi trần trôi lơ lửng tạo thành huyễn cảnh như vũ điệu của ánh sáng.
Lá cây xào xạc, tiếng bước chân đạp lên tán lá truyền đến từ xa.
Yến Hạ đi rất nhanh, một lúc sau đã đến một khu đất trống trong rừng, nàng cầm túi nước đã đổ đầy, nương theo ánh sáng mờ mờ nhìn bóng người phía sau thân cây, cười nói: "Minh Khuynh công tử, ta tìm thấy nước rồi."
Dứt lời nàng nhấc chân bước lên trước nhưng mới đi được một bước người phía sau cây lạnh lùng nói: "Đứng lại."
Yến Hạ nghe lời dừng lại, khó hiểu nhìn về phía hắn.
Nhưng sau khi Yến Hạ dừng bước thì Minh Khuynh không nói gì nữa, mấy bụi cây thấp bé che khuất đầu bên đó, đằng sau cứ vang lên tiếng loạt soạt gì đó mà không biết là gì.
Yến Hạ nghĩ ngợi linh tinh, rất nhiều ý niệm quay vần trong lòng nàng, sau đó nàng mở miệng dò hỏi: "Minh Khuynh công tử?"
Phía bên đó bỗng yên tĩnh lại, sau đó giọng nói không cảm xúc của Minh Khuynh cất lên: "Ngươi nên gọi ta là Ma Quân."
Yến Hạ không thèm suy nghĩ vấn đề nên dùng cách xưng hô nào mới đúng, nàng chẳng đợi được nữa, bất chấp lời Minh Khuynh vén tán cây vòng ra phía sau.
Sau đó nàng trông thấy… Minh Khuynh đang vội vàng túm y phục mình lại.
Yến Hạ: "..."
Minh Khuynh ngồi dựa lên cây, ngẩng đầu lườm Yến Hạ.
Đột nhiên Yến Hạ có cảm giác tội lỗi không biết từ đâu mà ra. Dù khí chất ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thien/1066252/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.