Mười năm rồi.
Đến khi nói ra câu ấy Yến Hạ mới phát hiện thì ra năm tháng đã đi qua một quãng đường dài như thế.
Nàng hy vọng một đáp án như thế nào?
Có lẽ đến cả chính bản thân nàng cũng không biết rõ, nhưng nàng vẫn muốn chứng minh một cái gì đó, chứng minh không chỉ mình nàng nhớ mãi không quên, chứng minh cho dù hiện tại lập trường không giống nhau nhưng mười năm trước có lẽ bọn họ cũng từng có một khắc tâm giao.
Yến Hạ im lặng chờ đợi câu trả lời của đối phương.
Minh Khuynh đặt một tay lên cánh cửa đang định bước ra khỏi mật thất, hắn dừng bước nhưng không quay đầu, Yến Hạ chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của hắn, bóng lưng đó thật quen thuộc, từ xưa đến nay đều quen thuộc như vậy.
Đợi chờ đằng đẵng trôi qua, Minh Khuynh cuối cùng cũng nói: "Chuyện không quan trọng ta đã quên rồi."
Nói xong Minh Khuynh mở cửa đi ra ngoài.
Ánh mắt Yến Hạ vẫn dừng trên người hắn từ lúc hắn im lặng cho đến lúc hắn nói xong, bóng lưng biến mất sau cánh cửa, ánh sáng như sao trời biển rộng trong mắt nàng dần ảm đạm, sau đó biến mất ở một nơi sâu thẳm.
"Tông chủ?" Nam Cung Huyền thấy lo lắng cho Yến Hạ.
Nghe giọng Nam Cung Huyền, Yến Hạ chớp mắt, mỉm cười đáp: "Sao thế?"
Nam Cung Huyền ngẩn ra một giây, dường như nghi ngờ có phải mình vừa nhìn nhầm hay không, hắn nhìn kỹ Yến Hạ lần nữa, không phát hiện có điều gì bất thường hắn mới xác định là mình lo lắng dư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thien/1066242/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.