Chương trước
Chương sau
Sai dịch dẫn Hoàng Lăng đến thư phòng, Du Tri Uyên vẫn lui người hầu, xong rồi mới quỳ xuống hành lễ, "Hạ quan bái kiến Hoàng Lăng tướng quân."

Hoàng Lăng nói: "Xin ngài đứng lên."

Du Tri Uyên nói cảm tạ, dẫn Hoàng Lăng lên vị trí chủ vị, bản thân tự mình dâng trà lên, rồi nói: "Đại nhân hôm nay đến đây, không biết là có chuyện gì khẩn cấp cần hạ quan đi làm?"

Hoàng Lăng cười khẽ, "Du đại nhân nghĩ nhiều rồi, hôm nay bản tướng đến đây là có một chuyện muốn thỉnh giáo đại nhân."

"Không dám, không dám, đại nhân mời nói thẳng."

Hoàng Lăng cũng không nói năng rườm rà, "Lăng mỗ nhiều năm đóng giữ biên quan, cũng hiểu được cảnh khổ cực ở biên ải, lại nói Vân Châu không có tướng sĩ trấn giữ, vốn dĩ còn cho rằng nơi đây sẽ là một cảnh hỗn độn, bách tính cơ cực, không ngờ nơi đây phố xá náo nhiệt, bách tính an cư. Phương pháp cai quản của Du đại nhân, ngu mỗ thực sự muốn thỉnh giáo một hai."

"Cái này... "

Thẩm Ninh trốn ở sảnh phụ nghiêng tai lắng nghe, trong lòng nàng cả kinh, không nghĩ rằng hắn là một võ tướng, tâm tư lại có thể tỉ mỉ như vậy.

"Đại nhân nói quá lời rồi, Vân Châu nghèo khổ, mỗi năm đều phải dựa vào long ân của thánh thượng mới có thể sống qua ngày, mạt quan hổ thẹn vô cùng, những lời này của đại nhân, không phải là đang nói quá cho bản quan sao?" Vẻ mặt Du Tri Uyên xấu hổ.

"Du đại nhân cớ gì nói ra những lời như vậy? Biên cảnh hoang vu, người dân thưa thớt, tất nhiên không thể so với vùng đất phì nhiêu, nhưng bản quan thấy bách tính Vân Châu mặc dù mặc những bộ y phục giản dị, nhưng trên khuôn mặt luôn tràn đầy sức sống, đây là chuyện tốt." Một nơi ở ngay vùng biên giới, bên ngoài có man tộc quấy rối, bên trong có sơn tặc hoành hành, vì sao trên khuôn mặt bách tính không có chút biểu cảm gì gọi là đau khổ? Hoàng Lăng nhíu mày, bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, "Bản quan còn nhớ một năm trước Du đại nhân dâng tấu chương lên triều đình, phía trên Vân Châu có sơn tặc tàn sát bừa bãi, cầu treo cổ bọn chúng, vì sao sau đó lại không thấy có đoạn sau?"

Trong lòng Du Tri Uyên căng thẳng, "Cái này... "

Thẩm Ninh ngạc nhiên, không phải là hắn ở biên quan à? Làm thế nào mà tin tức nhanh nhạy như vậy?

Một năm trước một nhóm người man rợ du hành đến đây, chiếm núi làm vua, đốt nhà, giết người, cướp bóc, còn cưỡng đoạt dân nữ lên núi làm áp trại phu nhân, chỉ bằng một tên Tri Phủ như ông với mười tên nha dịch sao có thể là đối thủ của đám cường đạo đó? Khi đó Vân Châu không được như ngày hôm nay, dân chúng thờ ơ thành tính, cam chịu đã quen, nếu bản thân ở trong nhà gặp phải, chỉ có thể kêu trời trách đất bản thân thật xui xẻo, nếu không phải chuyện của mình, họ liền vỗ nguc thầm kêu may mắn.

Nếu không phải nhờ có nữ tử ở trong sảnh phụ kia... Những gì hôm nay Hoàng tướng quân thấy, chắc chắn sẽ là cảnh tượng giống như một năm trước mà thôi.

"Vì sao Du đại nhân phải ấp a ấp úng?" Trong mắt Hoàng Lăng lóe lên một tia khác thường.

Thẩm Ninh nhe răng trách móc, Du mọc sách đừng nói những điều không nên nói.

"Hạ quan, hạ quan... Khi đó có quý nhân đã tới Vân Châu, mới cứu được Vân Châu trong cảnh dầu sôi lửa bỏng." Du Tri Uyên hiền lành thật thà, cung kính lắp bắp nói.

"Ồ? Là người phương nào?"

"Nàng... Là một người ở ẩn." Du Tri Uyên đã hạ lời thề độc sẽ không nói ra đành phải nói láo.

"Ở ẩn?"

"Du đại nhân, xảy ra chuyện lớn rồi! Lâm giáo úy mời ngài nhanh đến cổng thành!" Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng sai dịch khẩn cấp thông báo.

Đi cổng thành? Chẳng lẽ là chuyện chiến sự? Hoàng Lăng và Du Tri Uyên nhìn nhau, dừng lại câu chuyện đang dang dở đi ra.

Mà Thẩm Ninh ở trong sảnh phụ cũng lập tức rời Tri phủ.

"Khắc Mông quốc phái sứ giả đến nghị hòa?", đám người Hoàng Lăng nửa đường thì gặp được Đông Tinh Thần, bọn họ đứng trên tường thành nhìn binh lính Khắc Mông và sứ giả đang khoang chân ngồi trên xe gỗ bốn bánh chờ dưới cổng thành, lấy quạt che nắng, híp mắt nhìn một vòng bên dưới.

"Vâng, nói là mấy năm gần đây vì bị bệnh dịch tàn sát, nguyên khí trong nước bị thương nặng nề, Cảnh Triều lại chưa từng nhắm vào điểm yếu mà xâm nhập, đại hãn đội ơn báo đáp, sau khi cân nhắc và dẹp hết nghị luận, Khắc Mông tộc quyết định khôi phục quan hệ ngoại gia với ta."

"A..." Đông Tinh Thần khẽ gõ nhẹ hai lần quạt bằng ngà voi lên đá, hắn nhíu mày một lát, đột nhiên vỗ tay cười nói: "Đây không phải là một việc rất tốt sao?"

"Sao Lục gia lại nói vậy?" Du Tri Uyên nghiêm nghị hỏi.

"Từ trước đến nay hoàng huynh luôn lo nghĩ về tộc Khắc Mông, bây giờ man tộc tự đầu hàng, không phải là chuyện tốt sao?" Đông Tinh Thần nhìn về phía Hoàng Lăng cười nói.

Hoàng Lăng lại có suy nghĩ khác, "Lục gia, việc này còn phải coi lại lương thảo, Khắc Mông đến thật trùng hợp." Theo tin của mật thám báo đến Khắc Mông đã khôi phục lại sức lực, lại nói từ trước đến nay du mục tộc đều hiếu chiến, bây giờ đến nghị hòa... Sắc mặt Hoàng Lăng trầm xuống.

Du Tri Uyên nghe vậy, tim đập thình thịch, lời tướng quân nói chí lý... Thêm chuyện của lương thảo nữa... Thời buổi lạc loạn đến rồi!

Tử Lăng là có ý gì đây? Hai mắt Đông Tinh Thần trừng lớn.

"Bất luận là thật hay giả, cũng không thể cự tuyệt bọn họ vào thành." Hoàng Lăng nhìn lướt qua hàng binh lính khá dài, hắn im lặng trong chốc lát, nếu bây giờ không để bọn chúng vào thành, bọn chúng có lý do đường hoàng để bắt đầu cuộc chiến, hôm nay Vân Châu lại lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng, "Du đại nhân, thỉnh ngài nói với bọn họ gia hạn không quá ba mươi người được phép vào trong thành, lấy lý do là quan hệ ngoại giao giữa hai nước sẽ không bị cắt đứt.”

"Vâng."

Trong lúc đợi Du Tri Uyên chuẩn bị đi thương lượng, Hoàng Lăng bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, đang muốn gọi gọi ông ta lại, thì lại thấy Du Tri Uyên đi được mấy bước thì quay trở lại, đi đến trước mặt hắn do dự nói: "Hoàng gia... Hạ quan mạo muội, kinh thành mới chuyển lương thảo đến mạt quan tạm đưa qua kho lúa, không biết như vậy có thảo đáng không?"

Đợt lương thảo này không phải là phát gạo, không để ở kho lúa thì để nơi nào mới thảo đáng? Đông Tinh Thần liếc ông ta một cái, nghĩ thầm thảo nào ông ta bị điều đến tận đây.

Hoàng Lăng cũng nhìn về phía Du Tri Uyên, hàm nghĩa câu nói này rất sâu, vị Tri Châu này, vốn cho rằng ông ta chỉ là một châu quan thất phẩm, không ngờ lại thấy được rất nhiều chuyện không ngờ đến ở vị quan này.

Du Tri Uyên nhận thấy ánh mắt của Hoàng Lăng, lại thoáng cúi đầu tránh ánh mắt đó.

"Du đại nhân lo lắng là có lý, không biết Du đại nhân thấy rằng có nơi nào thích hợp hơn?" Hoàng Lăng hỏi.

Một câu này khẳng định tất cả suy nghĩ của Du Tri Uyên, ông bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào ánh mắt bình tĩnh của Hoàng Lăng, không biết tại sao nhưng giờ phút này kinh sợ của ông đã vơi đi hơn phân nửa, vị trước mắt này chính là uy vũ đại tướng quân bách chiến bách thắng của triều đình!

"Thất lễ, đại nhân." Du Tri Uyên tiến lên thì thầm vài câu với Hoàng Lăng.

Hoàng Lăng chắp tay trầm ngâm trong chốc lát, khẽ gật đầu.

Đông Tinh Thần không hiểu lắm, mở quạt ra lắc đầu.

Du Tri Uyên vội vàng xuống tường thành, vừa chỉnh lại mũ quan, vừa suy nghĩ nên giao thiệp như thế nào với sứ giả, ngẩng đầu lên thì thấy Thẩm Ninh đang ở bên cạnh tường thành nói chuyện với sai dịch canh giữ thành, "Lý phu nhân." Ông quay đầu quan sát phía trên, thấy đám người Hoàng Lăng không có dấu hiệu đi xuống, ông tiến lên muốn nói với nàng mấy câu.

"Du đại nhân." Thẩm Ninh cười thi lễ với ông.

Du Tri Uyên lấy tay ra hiệu mời, cùng nàng đi ra ngoài nói chuyện, tóm tắt tình tình sắp diễn ra cho nàng nghe, Thẩm Ninh ở dưới cổng thành qua khe cửa đã trông thấy rất nhiều binh lính của tộc Khắc Mông, nàng cũng không ngờ rằng tộc người chuyên đến đánh cướp bây giờ bất ngờ lại đến đưa cành ô liu*, nhưng mà nàng lại không hiểu rõ ý đồ của những người này nên cũng không dám khẳng định, giờ nghe Du Tri Uyên thuật lại suy nghĩ của Hoàng Lăng, đúng nhưng những gì nàng nghĩ.

*Cành ô liu: ý chỉ sự hòa bình

"Lý phu nhân, theo ý kiến của người... "

Thẩm Ninh cười cười, "Uy chấn đại tướng quân ở đây, ngài còn cần ta múa rùa qua mắt thợ? Ngài nên nghe theo lời của ngài ấy, nhưng nếu ngài cần đến sự giúp đỡ của ta ngài cứ nói."

Du Tri Uyên nghe vậy trầm ngâm một lát, cũng chỉ khẽ gật đầu, bước nhanh cùng giáo úy thương nghị việc mở cửa thành.

Thẩm Ninh quay đầu nhìn sai dịch đưa tin ngồi trên xe ngựa không rõ mặt mũ, nàng mặt dày đoạt lấy dây buộc ngựa của sai dịch, nhảy lên nhựa phóng vụt đi, trên đường nàng nghe thấy tiếng oán trách sau lưng: "Ôi, Lý phu nhân, đợi một chút!"

"Xin lỗi nha!" Tiếng cười xin lỗi của nàng vang trên đường phố.

Vị phu nhân này thật là, "không có ý tứ"* nghĩa là ý gì?

Nguyên văn câu Thẩm Ninh là 不好意思: thật ngại quá, xin lỗi, làm phiền rồi, đây là cụm từ hiện đại nên anh trai sai dịch không hiểu.

Thẩm Ninh chạy được một khoảng xa không còn nghe thấy tiếng lầm bầm nữa,ban đầu nàng định sẽ quay về Lý gia, đột nhiên lại thay đổi suy tính, kéo dây quay đầu ngựa một mạch phi thẳng đến Tiêu Cục.

Lúc nàng phi ngựa đến Tiêu Cục tìm được Hàn Chấn thì hắn đang ở trong võ phòng nghiên cứu kiếm thuật, Thẩm Ninh đợi một hồi hắn mới thu lại nội công từ trong phòng đi ra, "Chuyện gì?" Không phải là kêu quay về học thuộc lòng tâm pháp đi rồi à?

"Có việc muốn nhờ huynh giúp một xíu." Thẩm Ninh nịnh nọt cười một tiếng.

"Nói."

"Hộ tống Đại Hoa và nương của ta lên núi đi." Hiện giờ trong lòng của nàng có chút bất an.

Hàn Chấn nghe xong, thu hồi ánh mắt nhìn xa xăm, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc, "Phát sinh chuyện gì?"

"Tộc Khắc Mông ở ngoài thành, nói là muốn nghị hòa yêu cầu thông quan."

"Muội không tin?"

"Lúc đầu ta cũng không dám chắc, nhưng Hoàng tướng quân cũng thấy ở đây có điều không ổn. Có khả năng kẻ đến thật sự không có ý tốt, nếu thật sự là muốn nghị hòa thì quá tốt, nhưng ta cảm thấy vẫn là nên đề phòng một chút mới tốt."

Hàn Chấn nhíu mày suy nghĩ, một lát sau mở miệng, "Muội và các nàng cùng nhau rời đi, ta ở lại." Không phải là hắn không tin Thẩm Ninh có khả năng bảo vệ chính mình, chỉ là hắn hiện ra từ sau khi trượng phu của nàng Tử Kỳ bệnh chết, nàng giống như một con ngựa hoang thoát ra khỏi dây cương, cũng không phải là nàng làm việc gì xốc nổi, mà là cả ngày nhìn nàng như đang lơ lửng trên mây, không tim không phổi giống như là không tìm được lối ra. Hắn sợ để Thẩm Ninh ở lại nơi nguy hiểm này, lo lắng nàng vì không còn chút gánh nặng nào sẽ không màng đến cả tính mạng của mình.

"Ai nha, huynh cũng biết đám thổ phỉ trên núi kia, ngoại trừ huynh ra thì còn có ai có thể trị được bọn họ nữa! Lúc huynh lên trên đó đuổi bọn họ xuống đây giúp chúng ta."

"Bọn hắn sợ muội hơn ta nhiều." Hàn Chấn thản nhiên nói ra sự thật.

Thẩm Ninh sờ mũi một cái lại nói: "Hôm nay không giống trước kia, lỡ như bọn hắn nuôi lòng trả thù, ta dẫn một đám phụ nữ với trẻ em lên đó, không phải là tự nộp mình đến cửa sao?" Nàng dừng một chút, lại cường điệu thêm, "Không sợ lỡ như, chỉ sợ lỡ như."

Lông mày Hàn Chấn càng nhíu chặt lại, đám nhãi con đó, bình thường không thăm dò, thực sự không biết đã trưởng thành hết chưa. Chỉ là ở đây... "Vậy muội cũng đi cùng đi, ta dẫn bọn thổ phỉ xuống tìm Du đại nhân."

"Ai, ở bãi tha ma có thứ đồ chơi có thể phát huy được tác dụng, ta phải cùng bọn họ chuẩn bị thật tốt." Thẩm Ninh xua tay, "Huynh yên tâm, ta không sao đâu, đánh không thắng ta cũng sẽ có thể trốn thoát được." Sợ Hàn Chấn lại nói cái gì, nàng khoát tay, ra hiệu đi trước một bước.

- -----oOo------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.