Buổi trưa ngày hôm sau, đại quân Cảnh Triều đã đứng trước cổng thành Ca, biên cảnh Khắc Mông gào thét tuyên chiến. Phó quan Ba Bác thân binh của Nỗ Nhi Linh đóng cửa thành, đứng ở trên tường thành nhìn xuống quân đội tinh nhuệ đằng đằng sát khí cách đó không xa, trong lòng bùng nổ cơn thịnh nộ. Đêm hôm qua hắn ta nhận được tin của mật báo truyền tới, báo cáo đại quân thân binh của Hoàng Lăng đã đến Vân Châu, ngay lập tức khiến hắn ta cảm thấy bản thân như kiến bò trên chảo nóng. Đại tướng quân đánh đâu thắng đó uy chấn của Cảnh Triều, mặc dù hắn ta muốn đánh với Hoàng Lăng một trận, nhưng cũng biết bản thân mình không phải là đối thủ của hắn. Bây giờ đại công tước sống chết chưa rõ, thủ hạ phái đi tìm lại giống như mò kim đáy bể, bây giờ thành bị bao vây tình huống vô cùng nguy cấp, báo tin đến Vương thành thì không kịp, trận chiến này, đến cuối cùng vẫn là chọn phòng thủ?
Ba Bác vẻ mặt không biểu tình, những ngón tay nắm trên thành đá trắng bệch lại làm bại lộ tâm trạng chân thực của hắn. Thống lĩnh thành Ca bỗng nhiên phát hiện cái gì đó, chỉ vào quân địch đang cưỡi ngựa tới, nói: "Ba Bác tướng quân, ngài nhìn lá cờ lớn bên kia!"
Ba Bác tập trung nhìn, lúc này mới nhận ra lá cờ chủ soái dẫn đầu không phải là biểu tượng cờ của Hoàng Lăng, Đó là một lá cờ có sừng nhọn được trang trí bằng lông vũ, trên đó có một chữ "Đông" lớn, hắn ta giật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thien-sung-ai/3094124/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.