Lý phu nhân? Đông Tinh Thần cảm thấy ngoài ý muốn nhưng lại cũng không quá ngạc nhiên, "Bảo nàng tiến vào."
Tiểu nha hoàn Tiểu Hoa nhanh chóng bước vào, cúi đầu khẽ nhíu mày nhìn thoáng qua vị vương gia tôn quý cao cao tại thượng mà nàng đã từng gặp qua, hai đầu gối quỳ xuống, giọng nói nhỏ nhẹ lảnh lót như chim hoàng anh: "Nô tỳ Hoa Lộng Ảnh bái kiến vương gia, vương gia thiên tuế thiên tuế."
Đông Tinh Thần hớp một ngụm trà, cũng không nhìn nàng, "Lý thị cầu kiến có chuyện gì?"
"Cái này..." Tiểu Hoa có chút suy nghĩ, giương mắt nhìn Du Tri Uyên đứng bên cạnh.
"Nói." Chỉ vẻn vẹn một chữ cũng thể hiện được uy nghiêm của vị vương giả.
"Vâng." Tiểu Hoa vội vàng cúi đầu truyền lời, "Phu nhân bảo nô tỳ đến nói với Du đại nhân, nàng bị đại nhân vật mà Hàn thiếu bắt được đả thương hôn mê, vừa mới tỉnh."
"Cái gì!" Du Tri Uyên kinh hãi, Nỗ Nhi Linh đi tìm Lý phu nhân? "Hiện tại Lý phu nhân có sao không?"
"Bây giờ phu nhân trọng thương nằm trên giường, đại phu nói lồng nguc tụ máu, cần nằm trên giường tĩnh dưỡng."
Đông Tinh Thần chau mày, "Lý thị còn nói cái gì?"
Tiểu Hoa giật mình, xoay người một cái nói, "Phu nhân còn nói, trong thành Vân Chậu sợ là có mật thám, người khiến người khác hoài nghi nhất chính là người sai dịch may mắn sống sót kia!" Sau khi nói xong, tim nàng đập thình thịnh như muốn nhảy dựng lên. Thẩm Ninh liên tục nhắc nhở nàng, nếu chỉ gặp Du đại nhân, thì có thể nói hết rõ ràng cặn kẽ cho ngài ấy biết, còn nếu có vương gia ở đó thì chỉ nói về tình hình của nàng bị thương, về phần mật thám lặng lẽ nói với Du đại nhân là được, cũng truyền lời đến Du đại nhân mong ngài đừng nói với người khác đó là suy đoán của nàng.
Hai mắt Du Tri Uyên trừng lớn, trong thành Vân Châu có mật thám? Là tên Tào Vinh kia? Không không, nhất định là Lý phu nhân có hiểu nhẫm đâu đó rồi.
Riêng việc Nỗ Nhi Linh tìm tới được chỗ của Lý thị cũng đủ để cho Đông Tinh Thần tán đồng với quan điểm của nàng rồi, nhưng nghĩ lại thân thế của Tào Vinh mà Du Tri Uyên vừa nói, lại có một chút lo nghĩ, nếu là mật thám, đáng nhẽ Nỗ Nhi Linh phải sớm đề phòng sự khác thường của Vân Châu, sao có thể khinh địch? Trừ phi...
"Tào Vinh đang ở đâu?"
"Cái này... Hạ quan thấy hắn bị thương nặng, nên đã cho người đưa hắn đến y doanh trị thương rồi."
"Truy vấn tung tích Nỗ Nhi Linh, nếu kháng cự không trả lời, giết hắn đi." Đông Tinh Thần hời hợt nói.
"Vương gia, Tào Vinh thiếu chút nữa là chết dưới đao của bọn Man tộc, sao có thể là có thể là tay trong của bọn chúng? Nhất định là do Lý phu nhân không biết thân thế của Tào Vinh cho nên mới suy đoán như vậy, nếu như thật sự có mật thám, thì cũng sẽ là người khác." Du Tri Uyên vội vàng nói ra suy nghĩ của mình.
Đông Tinh Thần trầm ngâm một lát, "Vạn Phúc, đi nói với Hoàng tướng quân phái một đội thân bính đến điều tra đám người sai dịch trong phủ nha, Du đại nhân, cứ làm theo lời bản vương nói." Nếu như thật sự có mật thám, giờ phút này Nỗ Nhi Linh chắc đã chạy trốn ra khỏi Vân Châu. Vậy mà thất bại trong gang tấc!
"Vương gia!" Dăm ba câu như vậy có nghĩa là, Tào Vinh chỉ có một con đường chết?
"Trong thời khắc quan trọng như thế này, thà giết nhầm một tram người, cũng không thể bỏ sót một người." Đông Tinh Thần khoát tay, "Đi đi."
"Vâng..." Du Tri Uyên thấy tâm ý hắn đã quyết, dù có vạn lần bất đắc dĩ cũng phải nhận lệnh mà đi.
Đợi hai người rời đi, lúc này Đông Tinh Thần mới phát hiện Tiểu Hoa còn quỳ trên mặt đất, "Đứng lên đi."
"Tạ ơn vương gia."
Tiểu Hoa đứng dậy, bây giờ Đông Tinh Thần mới liếc nhìn nàng một cái, không ngờ dáng dấp nàng lại như hoa sen mới nở, trong hậu cung cũng khó gặp một vưu vật tuyệt sắc như vậy. Nữ tử khuynh thành này vậy mà chỉ là một nha hoàn của Lý phu nhân?
Tiểu Hoa cảm nhận được ánh mắt của hắn, gương mặt phiếm hồng, khẽ nhún người tạ lễ.
Thân hình này hoàn toàn không giống với một nha hoàn bình thường, theo hắn thấy, ngay cả Lý thị còn không làm được hành động phúc lễ ưu nhã như vậy. Nghĩ đến nữ tử xảo trá kia, hắn không khỏi mở miệng hỏi thăm: "Phu nhân nhà ngươi thật sự bị trọng thương?"
"Hồi vương gia, phu nhân quả thực bị thương nặng, lúc nô tỳ phát hiện phu nhân đã thấy nàng hôn mê trên mặt đất, khóe môi còn có vết máy, nô tỳ xém chút là bị dọa bay mất hồn." Tiểu Hoa nhỏ giọng trả lời.
"Vậy sao, bản vương biết rồi, mong phu nhân nhà các người sớm khỏe mạnh."
"Nô tỳ thay mặt phu nhân tạ ơn vương gia."
Tiểu Hoa trở lại hậu viện Lý phủ, Thẩm Ninh đang lệnh cho nha hoàn đỡ lão phu nhân đang lo lắng không thôi ra phòng khác tiếp quan gia, Tiểu Hoa vừa vào vén áo thi lễ với lão phu nhân đang rời đi.
"Thế nào, muội gặp được người nào?" Thẩm Ninh che nguc ngồi dậy, tựa vào giường hỏi chuyện.
"Nô tỳ gặp vương gia cùng với Du đại nhân."
"Vậy muội nói như thế nào?"
Tiểu Hoa nghe vậy, hốt hoảng quỳ xuống, "Phu nhân, nô tỳ vốn làm theo lời phu nhân nói với vương gia, nhưng mà uy nghiêm của vương giá quá lớn, nói một lời khiến nô tỳ hoảng sợ, liền nói hết ra."
Thẩm Ninh vội vàng nói: "Đừng quỳ, đừng quỳ, có gì cứ nói." Nàng giơ tay ra muốn dìu Tiểu Hoa, lại dẫn tới một trận đau đớn, che nguc ho khan vài tiếng.
Ai, còn nghĩ rằng Tiểu Hoa vốn là thiên kim tiểu có thể trấn át được một hai, không ngờ cũng bị hắn hù dọa. Thẩm Ninh vừa ho khan vừa thở dài.
"Vậy chuyện ta nhờ muội hỏi thăm thì sao?"
"Nô tỳ vừa nghe ngóng trở về, người không chết kia tên là Tào Vinh."
"Tào Vinh?" Thẩm Ninh có chút ngạc nhiên. Người này nàng có biết, cũng biết về lai lịch của hắn, nếu nói ở nha dịch ai là người hận Khắc Mông nhất, thì người đó chắc chắn là Tào Vinh. Chẳng lẽ là một người khác? Nhưng nếu không phải là Tào Vinh, vậy rốt cuộc là ai? Người này núp trong bóng tối lâu như vậy, đơn giản chính là một quả bom không hẹn giờ.
"Vậy Lục vương gia và Du đại nhân thượng nghị như thế nào? Muội có biết không?"
Tiểu Hoa gật đầu, "Vương gia hạ lệnh giết Tào Vinh."
"Cái gì!" Thẩm Ninh khiếp sợ, chẳng qua chỉ là một lời phỏng đoàn mà thôi, bọn họ một chút chứng cứ cũng không có, cứ như vậy vô duyên vô cớ giết người?
"Vương gia nói, thà giết lầm một tram người, cũng không thể bỏ sót một người."
Thẩm Ninh ngây người ngồi ở đầu giường, nàng quên mất, đây là thời đại mà con người đều coi mạng người như cỏ rác, vậy mà chỉ vì một câu suy đoán của nàng mà hại một người có khả năng là người vô tội sẽ chết oan? Nàng... tạo nghiệp chướng rồi. "Tào Vinh hiện đang ở đâu?"
"Nghe Du đại nhân nói là đang ở trong doanh y."
"Muội mau phái người đi tìm hắn, trước khi bọn họ giết người chắc chắn sẽ tra hỏi tung tích của Nỗ Nhi Linh, chắc là còn kịp, nếu như Tào Vinh chưa chết, phái người nói với bọn họ ta đã tìm được tên mật thám, thỉnh bọn họ tạm thời hoãn lại không xuống ta với Tào Vinh." Cho dù Tào Vinh có một phần vạn khả năng là gián điệp, nhưng cũng phải tìm được chứng cứ trước, nàng đã giết rất nhiều người, nàng không thể chỉ vì một câu nói mà hại chết một mạng người được.
"Cái này... Phu nhân..." Đây chính là mệnh lệnh của vương gia.
"Nhanh đi, có gì trở lại hãng nói."
Tiểu Hoa đành phải làm theo.
Hoa Phá Nguyệt ở Tiêu Cục chăm sóc thương binh, đến khi mọi người trên đường đều bàn tán chuyện Lý phu nhân bị tập kích nàng mới biết chuyện Thẩm Ninh bị thương, lập tức phóng ngựa chạy tới, vừa vào cửa đã thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Thẩm Ninh, muội muội Hoa Lộng Ảnh đứng ở bên cạnh.
"Làm sao vậy, ngươi có chỗ nào không thoải mái không?" Hoa Phá Nguyệt sờ sờ trán của nàng.
"Không có, chỉ là nghe được một tin xấu..." Vậy mà tên Tào Vinh đó đã chạy trốn, hắn thực sự là gián điệp, nhưng nếu hắn là gián điệp sao ngay từ đầu không nói cho Nỗ Nhi Linh chuyện địa đạo? Hoặc là hắn sợ hãi bị giết oan nên chạy...Lông mày Thẩm Ninh càng nhíu chặt.
"Ngươi bị thương, nên yên ổn dưỡng thương đi, đừng có quan tâm những chuyện này, để cho đám đàn ông to lớn kia lo liệu đi." Hoa Phá Nguyệt thấy sắc mặt nàng nhợt nhạt, "Đại phu nói thế nào?"
"Đại phu vừa mới châm cho phu nhân để tan máu bầm." Tiểu Hoa trả lời.
"Ngươi sao lại thế này, rốt cuộc là ai làm ngươi bị thương đến mức này?" Thấy trên mặt nàng có mất vết bầm xanh tím, Hoa Phá Nguyệt lo lắng hỏi.
"Là Nỗ Nhi Linh." Thẩm Ninh nói thật với nàng.
"Cái gì?" Hoa Phá Nguyệt kinh hãi, "Không phải là hắn chết rồi sao?"
"Vẫn chưa, nhưng mà bây giờ hắn cũng đang chạy trốn." Hắn còn có thể nhàn hạ thoải mái đến Lý phủ tìm nàng, chắc chắn đã nghĩ vẹn toàn sách lược tẩu thoát.
"Thật sự rất nguy hiểm! Hắn không muốn mạng của ngươi, đúng là trong cái rủi cái may. Ông trời phù hộ, ông trời phù hộ." Hoa Phá Nguyệt nghiêng người ôm lấy nàng, thở dài thì thào nói.
"Ai da, ta phúc lớn mạng lớn, đừng lo lắng." Thẩm Ninh cười vỗ vỗ lưng của nàng, sau đó cùng nàng tách ra, dựa người vào giường nói, "Ngươi tới thật đúng lúc, ta có chuyện muốn nói với hai tỷ muội các ngươi."
"Chuyện gì?"
"Hôm qua ta nghe được Lục vương gia nói là có nghĩ tới ban thưởng, nói sẽ luận công mà thưởng, vậy thì chắc chắn Hàn Chấn cũng có phần, không bằng nhân cơ hội này ngươi đưa cho hắn di thư và binh thư của cha ngươi, nhờ hắn giúp Hoa gia sửa lại án oan?"
Hoa Phá Nguyệt và Hoa Lộng Ảnh nhìn nhau, chậm rãi nói: "Ta có từng nghĩ sẽ tặng binh thư cho Hoàng tướng quân, ta không muốn Hàn Chấn giúp Hoa gia xử lại án oan."
"Ta cảm thấy không nên đưa cho Hoàng tướng quân." Thẩm Ninh khẽ ho một tiếng, "Bây giờ hắn uy chấn bốn phương, nếu là một vị hoàng đế bình thường sớm đã bị công danh của đại tướng quân làm cho mờ mắt, chỉ là cho dù Quảng Đức hoàng đế dù uy nghiêm hay đức hộ đến đâu cũng sợ là không dung thứ cho việc làm quá phận này đâu."
Lúc này Hoa Phá Nguyệt mới suy nghĩ rõ ràng.
"Hơn nữa, Hoàng tướng quân không thể mở miệng thỉnh cầu với hoàng thượng sửa án oan cho Hoa gia, tướng quân thân là thần tử, lại là một võ quan, nếu như hắn mở miệng, khó tránh khỏi sự hiềm nghi của thánh ý." Việc này sẽ khiên cho những người quyền cao chức trọng để ý, sinh ra ý nghĩ kỳ quái.
"Đúng vậy, thiếu chút nữa là ta hại Hoàng tướng quân rồi!" Hoa Phá Nguyệt kinh hô. Hoàng tướng quân là người nghĩa hiệp, nếu nàng đưa binh thư cùng với bức huyết thư trước lúc lâm chung của cha để nhờ giúp, có lẽ Hoàng tướng quân sẽ không màng đến bản thân mà dút khoát dâng tấu.
Lúc này ngoài cửa có tiểu nha hoàn gõ cửa hai cái, "Phu nhân, có Hàn gia đến thăm người."
"Mời hắn vào."
"Vâng."
Cửa cọt kẹt một tiếng mở ra, Hàn Chấn sải bước lớn vào phòng, hai tay chắp sau lưng dừng lại trước bình phong ở phòng khách chính hỏi: "Thương thế của muội thế nào rồi?"
"Yên tâm, không chết được." Thẩm Ninh khẽ cười một tiếng.
Hơi thở đục ngầu, có thể là tổn thương đến lá lách và phổi rồi, Hàn Chấn nhíu mày, "Thật có lỗi, đáng ra là ta nên tự mình canh giữ hắn." Là do hắn chủ quan Nỗ Nhi Linh đã bị bắt rồi không thể gây nên sóng gió gì, lại nghe nói phát hiện tung tích của Tán đồng tử, mới chạy theo tới Bạch Vân Sơn.
"Không sao cả, là do ta không cẩn thận."
"Mấy ngày nay muội chuyên tâm luyện chương cuối của tâm pháp đi, rất hữu ích đối với việc trị thương của ngươi."
"Ta biết rồi."
Tiểu Hoa từ sau bình phong đi ra, "Hàn gia mời ngồi." Nàng di chuyển nhẹ nhàng, châm cho hắn một chén trà nóng.
"Đa tạ." Hàn Chấn nhìn thấy dung nhan khuynh thành này, ánh mắt léo lên một tia phức tạp, nâng áo ngồi xuống.
Hoa Phá Nguyệt ngồi bên mép giường, tóc dài đen nhánh buông thõng, vuốt vuốt ngọc bội đeo bên cái eo nhỏ thon thả, cũng không nói chuyện.
"Sao huynh lại quay lại? Tán đồng tử đâu?" Thẩm Ninh hỏi.
"Bọn ta truy đuổi một chặn đường, hắn dường như chạy về hướng Đông, rồi biến mất không dấu vết."
Thẩm Ninh hít một hơi, "Được rồi, chạy cũng tốt, ngươi cũng bị thương, sau này tiếp tục vì dân trừ hại."
Hoa Phá Nguyệt thở dài một cái sâu kín khó phát hiện.
Hàn Chấn hớp một ngụm trà, cũng không nói chuyện. Hắn đang tiếc nuối có cơ hội tốt như vậy mà không thể diệt trừ được tán đồng tử.
Thẩm Ninh nhìn Hoa Phá Nguyệt, cố ý nói: "Hàn Chấn, chúc mừng huynh, lập công lớn, triều đỉnh khẳng định sẽ có đại thưởng, huynh muốn hoàng kim bạch ngân hay là ruộng đất mênh mông?"
Ban thưởng? Hàn Chấn nhíu mày, đang muốn mở miệng, giữa chừng dừng lại im bặt, sau đó hắn trầm giọng nói: "Ý của muội là, ban thưởng?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]