Quảng Đức Hoàng đế đại hôn năm mười bốn tuổi, tính tới nay đã qua hai lần tuyển tú, đủ loại tú nữ được tuyển vào hậu cung. Chính thức sắc phong phi tần tổng cộng có mười sáu người. Chưa bao gồm nữ quan và cung tỳ đã phá thân, tú nữ được tuyển chọn nhưng vẫn chưa được nhìn thấy long nhan. Chưa bao gồm cả hàng ngàn cung nữ chờ thời được sủng hạnh. Vì thế mà Đông Duật Hoành năm nay đã hai mươi sáu đã có bảy người con trai, bốn cô con gái, chưa tính chết yểu hai nam hai nữ. Tính tới hiện giờ hoàng đế có bảy hoàng tử và hai phi tần đang mang long chủng.
Thẩm Ninh lần đầu được chứng kiến ba ngàn mỹ nữ trong truyền thuyết, nàng rút ra được một chân lý tuyệt đối: Nam nhân đều muốn làm hoàng đế.
Sau khi bái kiến mấy vị thái phi xong Thẩm Ninh không biết nên đi đâu, Hoàng hậu quay đầu nhìn nàng một cái, "Ngươi đi theo bản cung."
"Dân phụ không dám."
"Không cần phải lo lắng, ngươi là nữ trung hào kiệt, là người có thể khiến ta nở mày nở mặt. Bản cung rất thích ngươi, ngươi cứ đi theo bản cung."
Thẩm Ninh bị nữ quan đẩy qua đẩy lại cuối cùng nàng mới được ngồi bên dưới Hoàng hậu.
Một phụ nhân thường dân có thể ngồi bên cạnh Hoàng hậu lập tức thu hút những ánh mắt liếc xéo của mấy vị chủ tử. Thẩm Ninh cảm thấy bản thân giống như con khỉ cho người khác thưởng thức. Không biết có phải là ảo giác không nhưng nàng nghe thấy vài tiếng thở phào nhẹ nhõm, khóe môi nàng giương lên.
Trò hay cuối cùng cũng bất đầu, Thẩm Nihn không hiểu trên sân khấu đang hát kịch gì. Từ trước đến nay nàng không thích mấy vở hí kịch truyền thống này, nhưng giai điệu này nghe giống kịch Hoàng Mai mẹ nàng thích nghe.
Mạch suy nghĩ của Thẩm Ninh quay về thời hiện đại, chỉ cần nàng ở nhà thì sẽ tranh giành ti vi với mẹ, nghe giọng điệu bất đắc dĩ nhưng chất chứa yêu thương của mẹ mắng yêu nàng bất hiếu. Lần nào nàng cũng mặt dày cười hì hì bật ti vi... Nếu như có thể trở về, nàng sẽ không tranh giành với mẹ nữa, nàng sẽ đoàng hoàng ngồi lại cùng xem hết vở kịch này đến vở kịch khác với mẹ, kinh kịch Côn Khang, kịch Hoàng Mai, nàng sẽ cùng mẹ xem bất kỳ cái gì mẹ muốn xem.
Dáng vẻ không tập trung của nàng lọt vào tầm mắt của vị hoàng đế đứng trong đình phía xa.
Tất cả mọi người đều đang xem kịch, chỉ có một mình nàng là không để ý, hồn như trên mây, hoàng đế nhìn nàng một lúc lâu, lẩm bẩm nói: "Dáng vẻ vô cùng đáng thương..." Phụ nhân này, lúc dứt khoát giết địch mặt không biến sắc, nhưng khi ngồi trước mộ phu quân đã khuất nàng khóc rất thương tâm. Bây giờ không khí ở đây náo nhiệt nhưng xung quanh nàng lại là bầu không khí bi thương, giống như... Đứa trẻ bị bỏ rơi.
Vạn Phúc không nghe rõ hoàng thượng nói gì, do dự hỏi lại: "Bệ hạ, người bệ hạ nói đến là..."
Đông Duật Hoành nhíu mày, khoát tay không nói gì.
Sáng sớm ngày hôm sau, Thẩm Ninh vừa ăn xong bữa sáng thì được mời tiến cung. Nàng nhìn một vòng điện Chiêu Hoa, cung phi hôm nay còn nhiều hơn hôm qua. Trong lòng Thẩm Ninh thầm oán, sao mà mấy vị nương nương này rảnh rỗi thế? Nhưng khi nàng vừa nghĩ lại, nhớ ra trong thâm cung này bọn họ chính xác là xem nàng như "đồ chơi" mới của bọn họ.
Nàng kín đáo nhìn một vòng các vị nương nương, ngoại trừ có hai, ba ngươi hơi gầy, những người còn lại đều sóng lớn dập dìu, eo nhỏ mông đầy. Nhìn thoáng qua có thể đoán được sơ qua khẩu vị của hoàng đế.
Hoàng hậu cai quản hậu cung rất tốt, một đám hậu phi đều vui vẻ hòa thuận -- ít nhất thì nhìn qua là như vậy. Trân mỹ nhân sốt ruột đã kể lại đoạn chuyện dang dở cho những nương nương hôm qua không đến nghe được, chỉ chờ Thẩm Ninh đến tiếp tục kể tiếp phần còn lại.
Lúc này Thẩm Ninh không thể ngồi, đành phải đứng giữa đám phi tần, không nhanh không chậm kể lại chuyện đã xảy ra ngày hôm đó. Nàng rất am hiểu nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống mà cao hơn nữa là đạo lý về cuộc sống. Nàng tô son điểm phấn thêm cho câu chuyện Hoàng Lăng đánh nhau với sát thủ Khắc Mông thêm sinh động, miêu tả vô cùng chi tiết Hoàng tướng quân mạnh đến cỡ nào, chỉ là chưa cường điệu tới mức có thể đánh đổ cả tường thành thôi. Nàng kể đến Hàn Chấn thì hắn là người có võ công cái thể, chỉ cần nhún chân nhảy một cái là có thể bay lên đến chín trượng, kiếm khí chém tới là mười tên sát thủ ngã xuống...
Phi tử, tiểu chủ tử trong hậu cung đều là những tiểu thư được nuôi dưỡng trong khuê phòng, cho dù đấu đá trong hậu cung cũng là giết người không thấy máu, chưa từng nghe mấy câu chuyện đẫm máu như thế này. Mọi người nghe đến đâu sửng sốt đến đó, Thẩm Ninh nói mười bọn họ tin cả mười.
Thẩm Ninh kể đến đoạn chiến đấu trong bãi tha ma, nàng cố ý miêu tả khung cảnh thảm nhất cho bọn họ nghe, để bọn họ biết rằng lúc bọn họ ăn ngon mặc đẹp, có những hán tử đã đổ máu để bảo vệ biên cương, bảo vệ an nguy của bọn họ. Cho dù chỉ cần có một chút cảm động cũng có thể tạo ra hiệu ứng cánh bướm trong tương lai.
Hoàng hậu và bảy, tám phi tần nghe xong đều sợ hết hồn hết vía, có hai phi tử nhát gan vò khăn tay bảo cung tỳ che tai bọn họ.
"Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Lãnh tướng quân mặc chiến giáp sắt vàng giống như từ trên trời lao đến mang theo viện quân hỗ trợ. Dáng vẻ của hắn..." Thẩm Ninh bẩm sinh có khiếu kể chuyện, nàng biết lúc này nên thỏa mãn sự hiếu kỳ của thính giả. Nàng kể đến tướng mạo của người này, mặc dù trong lúc hoảng loạn nàng có liếc qua, trong bóng đêm nhìn không rõ gương mặt của hắn, nhưng không có quy định nào là không được phép sáng tạo nghệ thuật. Tóm loại để miêu tả một người vừa đẹp trai vừa ngầu lòi thì đơn giản là ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng. Trong lúc Thẩm Ninh đang hưng phấn tô điểm thêm cho ân nhân cứu mạng, nàng đảo mắt một vòng nhìn đám người nghe cực kỳ tâm trung, bỗng nhiên nàng hoảng sợ đến đổ mồ hôi ướt đẫm lưng.
Đây đều là lão bà lớn nhỏ của hoàng đế, ngày ngày ở trong thâm cung chỉ nhìn thấy có một nam tử là hoàng đế. Mặc dù hoàng đế đẹp trai, nhưng đâu phải ngày nào cũng có thể thấy mặt của hoàng thượng. Lỡ như bọn họ nghe nàng kể chuyện lòng thiếu nữ rung động, muốn trao cho Lãnh tướng quân tấm chân tình, tương lai làm ra mấy chuyện bại hoại ảnh hưởng đến danh dự... Vậy thì chẳng phải là nàng xui xẻo rồi sao?
Thế là nàng hắng giọng hỏi: "Không biết các vị nương nương đã từng gặp Lãnh tướng quân chưa?"
Mọi người đều lắc đầu, ngay cả Hoàng hậu cũng nói chưa từng gặp, nhưng có từng gặp Hoàng tướng quân một lần rồi. Bọn họ không biết Lãnh tướng quân này là anh hùng hào nơi phương nào?
Thẩm Ninh thở ra một hơi, quyết định nhanh chóng, "Lúc đó dân phụ cũng không thấy rõ khuôn mặt của Lãnh tướng quân, chỉ thấy mơ hồ tướng quân mày rậm mắt to, hình như mũi hơi to."
Đúng như dự đoán, ánh mắt của các vị phi tần đều lộ ra vẻ thất vọng.
"Tuy rằng có thể Lãnh tướng quân tướng mạo không được đẹp lắm nhưng tướng quân lại dũng mãnh hơn người. Lãnh tướng quân dẫn đầu xông pha chiến đấu như đi qua chỗ không người. Trong tay tướng quân là bảo kiếm đen lạnh lẽo sắc bén, những nơi người đi qua đều máu chảy thành sông..."
Tóm lại, Thẩm Ninh kể xong câu chuyện từ đầu đến cuối đều theo nguyên tắc hạ uy phong của mình, tăng hào khí anh kiệt của Cảnh Triều. Chúng phi tần nghe kể chuyện chiến tranh tàn khốc, nghe xong xong trong lòng bọn họ còn có chút sợ hãi.
Bỗng nhiên Lệ mỹ nhân lạnh nhạt cất giọng: "Nói như vậy thì ngươi cũng chỉ do tình thế bắt buộc, ngươi không có làm gì."
"Nương nương nói đúng."
Hiền quý phi cười lạnh một tiếng, "Lệ mỹ nhân khẩu khí thật lớn, ngày hôm đó nếu ngươi ở Vân Châu, chỉ sợ là ngươi bị dọa đến mặt mày tái mét rồi." Cái đồ đi3m này sao ngu xuẩn thế.
Sắc mặt Lệ mỹ nhân thoáng thay đổi, đứng lên nói: "Quý phi nương nương dạy rất đúng."
Hiền quý phi không để ý, quay qua nói với Hoàng hậu: "Hoàng hậu nương nương, thiếp thân quấy rầy rồi, thiếp thân xin phép đi trước."
"Nào có, ngày bình thường cho dù không cần đến thỉnh an muội cũng đến ngồi nói chuyện với bản cung, bản cung thực sự buồn chán đến ngơ người luôn rồi." Mãnh Nhã cười nói, đồng ý cho Hiền quý phi đi trước.
Những phi tần khác cũng lần lượt xin cáo lui, Thẩm Ninh đứng một bên thầm nghĩ chắc nàng cũng có thể về rồi.
Sau khi tỷ muội hậu cung đều rời đi, Mãnh Nhã gọi nàng tiến lên, tự mình đưa cho Thẩm Ninh một quả táo tây, bảo nàng ngồi xuống, "Bản cung nghe chuyện xưa của ngươi cảm thấy phụ nữ cũng không thua gì đấng mày râu, nhìn ngươi người gầy yếu như này, ngươi lấy đâu ra can đảm như vậy?"
Thẩm Ninh cười đáp lại: "Chẳng qua là vì mạng sống thôi."
Mãnh Nhã thấy nàng khiêm tốn, dường như càng thêm vui vẻ, "Ngươi không cần gấp gáp xuất cung, bản cung rảnh rỗi đến phát chán, ngươi nói chuyện với với bản cung một lúc đi."
Thẩm Ninh xoa quả táo trong tay, chỉ đánh nghe theo "Vâng". Nhưng mà nàng có thể ăn quả táo này trước được không... Nàng hơi đói...
Cảnh Triều theo đạo dưỡng sinh, mặt trời mọc thì bắt đầu làm việc, mặt trời lặn thì nghỉ ngơi, một ngày chỉ ăn hai bữa. Cái này chỉ khổ Thẩm Ninh ngày ăn ba bữa thỉnh thoảng còn thêm một bữa ăn khuya. Lúc mới đầu nàng ăn nhờ ở đậu, Thẩm Ninh tỉnh tỉnh mê mê theo mọi người dậy ăn lúc năm giờ rồi ăn thêm một bữa lúc sáu giờ tối. Cho dù nàng có đói bụng cũng không dám nói, buổi tối có khi đói đến không ngủ được, cuối cùng vẫn là Lý Tử Kỳ phát hiện nàng khác thường, lên tiếng hỏi lý do, sau đó dặn dò nấu riêng cho nàng một ngày ba bữa cơm. Thẩm Ninh nói như vậy không tốt, Lý Tử Kỳ chỉ cười không nói gì. Sau này hình thành thói quen, Lý phủ sẽ chuẩn bị thêm cho nàng một bữa ăn.
Bây giờ ở trong cung, Thẩm Ninh thấy Hoàng hậu không có ý thả người, nàng nghĩ chắc là phải nhịn đói đến chiều.
Chỉ là Hoàng hậu nói rảnh đến phát chán nhưng thỉnh thoảng lại có thái giám, nữ quan đến bẩm báo. Đến giữa trưa, Hoàng hậu cầm văn thư phủ nội vụ gửi đến, cười với Thẩm Ninh, "Nói nhàn rỗi, nhưng quay trái quay phải lại thấy vẫn còn nhiều chuyện phải xử lý." Nàng chăm chú đọc văn thư một lúc, gọi người mang giấy bút đến, viết một hàng chữ nhỏ tinh tế rồi kẹp vào bên trong văn thư, lập tức giao phó, "Mang tới cho Thiên gia xem qua."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]