Chương trước
Chương sau
Thẩm Ninh tuyệt đối không ngờ rằng người bắt cóc nàng là người của Khắc Mông!

Cả người nàng không có chút sức lực bị một người ta xách vào trong một doanh trại đầy máu trộn lẫn với mùi hương khó chịu, cả người mềm yếu bị ném lên mặt đất. Sau khi bị đánh thuốc nàng chỉ có thể dựa vào ý chí của mình, dùng rất nhiều sức mới có thể ngồi thẳng lên được.

Tên Khắc Mông bắt nàng đến đây thấp giọng nói hai câu với đồng hương của mình, nhìn nàng một chút rồi đi ra ngoài, sau đó còn lớn tiếng nói chuyện hai câu với binh sĩ canh giữ ngoài lều.

Thẩm Ninh vừa đói vừa khát, li3m li3m cánh môi khô rát cố gắng giữ vững tinh thần tập trung, nàng nhớ mang máng mình bị bắt đến đây được khoảng bảy, tám ngày rồi, lúc đầu có ý định chạy trốn nhưng không thành công, trên dọc đường đi người Khắc Mông hạ thuốc khiến cả người nàng không có sức, rồi hắn phi ngựa ngày đêm không ngừng nghỉ vòng qua biên giới của Cảnh Triều rồi đến nơi này...Rốt cuộc đây là đâu? Vì sao bọn họ dựng doanh trại kháng chiến ở đây? Hơn nữa vì sao bọn họ lại muốn bắt nàng? Rốt cuộc là bọn họ biết thân phận của nàng, hay chỉ là bắt đại một nữ tử của Cảnh Triều?

Dưới tác dụng của thuốc, đầu Thẩm Ninh đau đến như muốn nứt ra khiến nàng không thể suy nghĩ mạch lạc, nàng c4n mạnh đầu lưỡi của mình cố gắng để bản thân duy trì tỉnh táo.

Một lúc sau, bỗng nhiên có người vén cửa lều lên, trên người hắn ta mặc chính là y phục vương thất Khắc Mông chính tông cùng trang sức âm tà, bước chân thoải mái đi vào trong lều.

Thẩm Ninh nhìn người tới, sắc mặt không đổi chậm rãi thở ra một hơi.

Nỗ Nhi Linh.

Tên đáng ra phải chết giờ lại sống thật tốt.

Người vốn là Nhị hoàng tử của Khắc Mông, nay đã trở thành đại hãn Nỗ Nhi Linh đang đứng trước mặt tù binh của mình, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm từ trên cao xuống khuôn mặt nhỏ nhắn tiều tụy của Thẩm Ninh, tiếng cười của hắn khiến cho người ta rợn tóc gáy, "Tiểu quả phụ."

Thẩm Ninh không cam lòng yếu thế nhìn thẳng vào hắn.

"Bản vương biết ngươi sẽ không chết, nếu không sao bản vương có thể có được đại lễ đây?" Nỗ Nhi Linh nắm cằm của nàng, nhẹ nhàng nói.

Tất nhiên là hắn biết Thẩm Ninh từng vào cung Cảnh Triều làm phi tử, hắn cũng nhận được tin nàng chết vì bệnh truyền nhiễm, nhưng hắn không tin, thần Ada nó cho hắn biết nữ tử này sẽ không chết. Nên hắn đã phái người ẩn máu làm người của Cảnh triều, dịch dung thành người canh mộ của Lý gia, hắn biết người chồng trước này là điểm yếu của nàng, nếu như nàng còn sống trên đời chắc chắn sẽ đi bái tế người chồng đã mất này.

Chuyện đúng như hắn dự đoán! Nỗ Nhi Linh cười lớn, sau đó nụ cười càng lúc càng càn rỡ hơn, thần Ada chiếu cố, hắn đã đạt được điều hắn muốn.

Thẩm Ninh cực kỳ ghét tiếng cười cuồng vọng này của hắn, nàng c4n môi nhìn qua một bên, ánh mắt nàng chạm đến người hầu đi theo phía sau hắn khiến cả người nàng cứng đờ. Mặc dù hắn mặc y phục của Khắc Mông, nhưng gương mặt này đúng là..."Tào Vinh!" Nàng không thể tin được gọi cả họ lẫn tên của người kia.

Tên người hầu khi nghe thấy tên họ đã lâu không nghe thấy của mình sắc mặt trắng bệnh, cả người run lên co ro lui về phía sau.

Nụ cười của Nô Nhi Linh dừng lại, hắn nhíu mày nhìn nô bộc sau lưng, lại quay lại nhìn nữ tử đang kinh ngạc, môi hắn cong lên nụ cười tà ma, đứng thẳng dậy gọi: "Tiện nô, lại đây."

Tên người hầu kia nghe thấy chủ nhân gọi, người càng run lẩy bẩy nhưng không dám chống lại mệnh lệnh của chủ nhân, chậm rãi khom người đi đến bên cạnh Nỗ Nhi Linh.

"Quỳ xuống."

Thẩm Ninh trừng mắt nhìn người không một chút phảng khán quỳ xuống, thật sự là Tào Vinh!

"Li3m chân bản vương."

Cái đầu đang cúi gằm chỉ ngừng lại một chút, sau đó không chút do dự cả người cúi rạp xuống dưới đất, đầu gần như chạm đất lè lưỡi li3m ngón chân dính đầy bụi đất.

Thẩm Ninh tận mắt thấy một màn này, hai tay nàng nắm chặt.

Nỗ Nhi Linh cười ha hả, một phát đá văng Tào Vinh ra, nhìn Thẩm Ninh với ánh mắt khinh bỉ, nói: "Đám tiện nô Cảnh Triều các ngươi, làm chiến sĩ dũng mãnh thì không thích, hết lần này đến lần khác lại cứ thích làm chó cho bản vương! Nhưng mà bản vương cũng phải thừa nhận con chó này rất trung thành, lúc trước nếu không phải hắn cứu được bản vương, hôm nay ta và ngươi cũng sẽ không gặp nhau ở đây!"

Lúc trước hắn cũng không biết ở Vân Châu có một người như vậy, đến tận khi tên Tào Vinh này giết binh sĩ Cảnh Triều cứu hắn ra ngoài, hắn mới biết được tên tiện nô này là tên nô lệ hắn chơi chán rồi vứt bỏ. Hắn vốn định giết tên tiện nô này rồi vứt trong bãi tha ma, không ngờ vì tim phổi nằm lệch mà thoát chết. Hắn không nghĩ tới tên này trở về Vận Châu sống cuộc sống bình thường nhưng vẫn không thể quên tư vị làm nô lệ của hắn.

Tào Vinh bị đá qua một bên, lập tức khôi phục lại tư thế quỳ.

Tên Tào Vinh này thật sự là gian tế! Thẩm Ninh nhìn người đầy nô tính quỳ trên mặt đất kia, hóa ra loại người này thật sự tồn tại!

Thẩm Ninh lấy lại tinh thần, cười lạnh một tiếng, "Hóa ra Nỗ Nhi Linh của Khắc Mông chẳng qua cũng chỉ có thế, ngươi bắt ta về đây là muốn đổ toàn bộ sai lầm khiến ngươi thất bại nặng nề lên đầu một nữ tử yếu đuối như ta sao? Thủ đoạn thấp hèn như vậy mà ngươi cũng làm được, đúng là không ra gì!

Nỗ Nhi Linh một tay nắm tóc nàng kéo đầu nàng ngửa lên đối diện với hắn, giọng nói âm lãnh vang lên bên tai nàng: "Quả phụ Cảnh Triều, bản vương chưa từng lòng dạ hẹp hòi như vậy đâu, ngươi cũng không cần phải nhiều lời làm gì, chỉ cần suy nghĩ thật kỹ xem tương lai những ngày tháng như thế nào đang chào đón ngươi," Hắn bỗng nhiên đẩy nàng ra, "Mặc dù bản vương không động vào nữ nhân bẩn thỉu, nhưng nếu như là để biến ngươi thành một con chó hoang, cũng chưa chắc là không thể..."

Thẩm Ninh biết rõ bản thân đã bước một chân vào địa ngục rồi, nhưng nàng lại tỉnh táo đến lạ thường, nàng vỗ cùng rõ ràng lúc này chỉ cần nàng để lộ ra một chút sợ hãi sẽ khiến Nỗ Nhi Linh cực kỳ sảng khoái, vậy nên nàng ngửa mặt lên, không chút sợ hãi trừng mắt nhìn hắn.

Từ trước đến nay nàng vẫn luôn như vậy, kẻ địch không thể đánh bại được ý chí của nàng, duy nhất chỉ có người nàng yêu mới có thể dễ dàng tổn thương nàng.

Lúc này ngoài lều có người đến báo, "Đại hãn, Cảnh quân phái sứ giả đến, nói muốn thương nghị chuyện trao đổi tù binh."

Trao đổi tù binh cùng thành trì? Chẳng lẽ bọn họ đã khai chiến?

Nỗ Nhi Linh nghe xong cực kỳ không kiên nhẫn, "Lúc nào bản vương nói muốn cùng bọn họ thương nghị?"

"Chuyện này..." Lính liên lạc bên ngoài lều quỳ gối có chút không biết phải làm sao.

"Đuổi hắn đi ra!"

"Rõ!"

Nỗ Nhi Linh hạ lệnh xong, xoay người cầm bình rượu trên bàn uống một hơi cạn sạch, sau đó hắn tùy tiện quăng bình rượu đi, "Đi, mang hai tên tù binh đó đến đây."

"Vâng." Tào Vinh quỳ lạy nhận lệnh.

Nỗ Nhi Linh vẫy lui những người hầu khác xuống, hắn ngồi trên vị trí chủ vị rút bảo đao của mình ra chậm rãi lau, lưỡi đao sắc bén ánh lên ánh sáng lạnh lẽo, chiếu lên khuôn mặt lãnh khốc của chủ nhân.

Thẩm Ninh muốn đứng lên, nàng nắm lấy một cây cột âm thầm dùng sức, trên trán bắt đầu toát mồ hôi, nàng run rẩy đứng lên, dựa người vào cây cột thở phì phò không ngừng.

"Tôn Ngộ Không... Hả?" Nỗ Nhi Linh đưa mắt nhìn nữ tử sắp cá sắp thành thịt còn cố giãy chết.

Hô hấp của Thẩm Ninh bình thường lại, mới cong môi cười lạnh, "Chẳng lẽ ngươi thật sự tìm?"

Ánh mắt Nỗ Nhi Linh lập tức lộ ra vẻ hung ác.

"Uổng phí ta một đời anh minh, vậy mà chủ quan rơi vào tay của ngươi, thật đáng buồn, đáng tiếc!" Lời nói của Thẩm Ninh chất chứ ý xem thường.

"Chẳng qua chỉ là một nữ tử ti tiện, còn to tiếng không biết xấu hổ một đời anh minh?"

"So với đám người hoang dã chưa khai hóa như các ngươi, tất nhiên ta coi như là thông minh tuyệt đỉnh rồi," Thẩm Ninh cố gắng chống đỡ thân thể, nàng vẫn nói với thái độ không chịu ép buộc, "Ta chẳng qua tùy tiện nói một cái tên, ngươi liền tin là thật, chắc là lãng phí nhiều nhân lực lắm hả?"

"Đáng tiếc..." Nỗ Nhi Linh nghe thấy nàng khiêu khích lại không hề bị lay động, hắn li3m lưỡi đao, hưởng thụ ngửi một chút mùi máu tươi, u ám nhìn nàng cười, "Đáng tiếc chỉ là một con đi3m!"

Bên ngoài lều có tiếng ồn ào, binh sĩ Khắc Mông xô đẩy hai tù binh Cảnh Triều chân tay đều bị gọng sắt nặng nề cuốn chặt đi vào, Tào Vinh không phát ra tiếng động đi theo phía sau.

Thẩm Ninh thấy hai người y phục rách tả tơi, trên người còn có không ít vết roi máu, nàng biết nhất định hai người chịu không ít khổ đau, khi nàng nhìn kỹ tướng mạo của người to con kia, trong lòng chấn động mạnh, người này là...Là Hoàng Dật nhi tử của Hoàng Lăng tướng quân! Nàng nhanh chóng nhìn về phía người thấp hơn mà Hoàng Dật vô ý che chở ở phía sau, gương mặt non nớt giờ đã dơ bẩn không nhìn nổi, nhưng tướng mạo kia đã nói lên thân phận của hắn, con của Đông Duật Hoành...Trưởng hoàng tử Đông Mịnh Dịch!

Mặc dù tay chân Hoàng Dật đều mang xiềng xích, nhưng toàn thân vẫn như mãnh thú đứng thẳng táp phòng bị cảnh giác tùy thời hành động. Đông Minh Dịch cố nén đau đớn chưa từng có, cố gắng ngẩng đẩu đứng thẳng, hắn là trưởng tử của phụ hoàng, hắn tuyệt đối không thể bôi nhọ tôn nghiêm của hoàng tộc Đông thị.

Hóa ra nơi đây là bên ngoài biên cảnh Bạch Châu của Cảnh Triều. Biên giới ngăn cách giữ Khắc Mông và Cảnh Triều là một mảnh đất vừa có đất liền vừa có biển nằm giữ, bởi vậy đây là biên giới duy nhất giao giữ Vân Châu và Bạch Châu. Bạch Châu không giống như Vân Châu, từ trước đến nay đều có trọng binh trấn giữ, Nỗ Nhi Linh dùng độc để khống chế Hoàng Lăng, lớn mật dẫn đầu năm ngàn tinh binh xuôi phía Nam đánh lén trú quân ở biên cảnh Bạch Châu, mục đích của chuyến đi lần này là bắt Đông Minh Dịch chủ quan khinh địch trúng gian kế của đối phương, Hoàng Dật vì bảo vệ hắn mà bị bắt theo.

Rất nhanh hai người cũng phát hiện nữ tử hoàn toàn xa lạ mặc Cảnh phục, Hoàng Dật và Đông Minh Dịch đồng thời giật mình.

"Tiện nô, mang hai vị khách quý đến chỗ của ngươi đi." Mệnh lệnh của Nỗ Nhi Linh toát ra hơi thở âm tà hàn khí.

Tào Vinh nghe xong lại do dự ngẩng đầu.

"Nhanh đi!" Nỗ Nhi Linh rút roi da trên ghế dựa bên cạnh quất tới.

Tào Vinh kêu lên một tiếng đau đớn, bước nhanh về phía trước kéo xiềng xích của hai người.

"Ngươi rõ ràng là người của Cảnh Triều, vì sao ruồng bỏ vương thổ để đi theo bọn tặc nhân ổ chuột Khắc Mông?" Đông Minh Dịch trừng mắt nhìn nam tử cúi đầu phía trước, quên chân mình còn có xích sắt, hắn nhấc chân lên đá lên người Tào Vinh.

Tào Vinh đè chân của hắn lại, một tay đẩy hắn về phía sau, Hoàng Dật nhanh chóng ổn định lại thân thể hắn.

"Tiểu nhân là chó của chủ nhân." Ánh mắt Tào Vinh nhìn về phía Nỗ Nhi Linh mang theo sự si mê khó giải thích, sau đó hắn kéo hai người xiềng xích của hai người treo lên phía cầu sắt ở một góc hẻo lánh, đây là nơi chủ nhân thường ngày yêu thương hắn.

Nỗ Nhi Linh cười ha hả, cầm một cây roi nhỏ đi tới, "Nói hay lắm!" Hắn bước nhanh đến trước mặt Hoàng Dật và Đông Duật Hoành.

"Ngươi muốn làm gì!" Hoàng Dật lập tức chắn trước mặt Đông Minh Dịch.

Nỗ Nhi Linh xoay mặt Hoàng Dật lại, đánh giá một lượt, bỗng dưng quất một roi trên người hắn.

Hoàng Dật nhẫn nhịn không kêu đau.

Nỗ Nhi Linh lại quất một roi.

Hoàng Dật Vẫn thẳng lưng gắng gượng chưa từng phát ra âm thanh nhu nhược.

"Bản vương yêu thích nhất là biểu cảm đại nghĩa lẫm liệt này," Hơi thở của Nỗ Nhi Linh nặng nề, bàn tay mơn tr0n lên vết roi trên lưng Hoàng Dật, "Nó khiến bản vương phi thường muốn xé nát miếng thịt này giẫm dưới chân." Ngón tay thô ráp của hắn nhấn lên vết thương của Hoàng Dật, khiến thiếu niên không nhịn được kêu to một tiếng.

"Hoàng Dật!" Đông Minh Dịch dùng sức giãy dụa dưới gông xích thô to, lo lắng gào lên tên của hắn.

"Nỗ Nhi Linh! Ngươi chỉ biết bắt nạt người già trẻ em, ngươi như thế này đâu được coi là anh hùng hảo hán gì, ngươi có gan thì lên chiến trường phân bại thắng thua!" Thẩm Ninh gào to.

Nỗ Nhi Linh loại ngoảnh mặt làm ngơ những lời nói đó, hắn cúi người gần sát Hoàng Dật, hít hà mùi máu tươi trên người thiếu niên, nhắm mắt lại lộ ra biểu cảm vô cùng hưởng thụ.

Lông tơ phía sau của Hoàng Dật đều dựng đứng cả lên, hắn dùng sức giãy ra khỏi động chạm của Nỗ Nhi Linh, "Lăn đi! Súc sinh!"

Nỗ Nhi Linh dễ dàng  kiềm chế hắn, cười âm hiểm, cho người kéo Thẩm Ninh đến.

"Ngươi biết hắn à?" Nỗ Nhi Linh vu0t ve người Hoàng Dật như vu0t ve tình nhân, "Hắn chính là nghiệt tử của Hoàng Lăng tướng quân của Cảnh Triều các ngươi, bản vương còn nhớ hắn ở Vân Châu từng kề vai sát cánh với Hoàng Lăng... " Mũi tên hắn bắn về phía Hoàng Lăng hôm đó chính là bị nàng phá giải.

"Nỗ Nhi Linh, ngươi muốn làm gì!"

Nỗ Nhi Linh cười cười, kéo khuôn mặt Đông Duật Hoành về phía Thẩm Ninh, "Người này ngươi cũng biết chứ? Hắn là trưởng tử của Hoàng đế Cảnh Triều các ngươi, a, bản vương quên, tiểu quả phụ, ngươi nhất định biết hắn."

Thẩm Ninh nhìn về phía trưởng tử của Đông Duật Hoành. Ba tháng ở trong cung nàng đều cố ý trốn trong cung Xuân Hi, hoàng tử và hoàng nữ cũng không nhất thiết phải đến thỉnh an phi tử, vì vậy mà bọn họ chưa từng gặp mặt lần nào. Không ngờ lần đầu gặp mặt lại là trong hoàn cảnh này, nàng nhìn đôi mắt sâu thẳm chất chứa sợ hãi của thiếu niên, mặt không biến sắc nói: "Ta đương nhiên là biết hắn, cha hắn không thích hắn, nói hắn quá mềm yếu, hoàn toàn không giống hắn năm đó."

Đông Minh Dịch nghe xong, trong ánh mắt chợt hiện lên ánh lửa, phẫn nộ nhìn chằm chằm Thẩm Ninh.

"Ha ha ha," Nỗ Nhi Linh cười quái dị, "Hoàng đế Cảnh Triều đúng là chỉ sủng ái ngươi thôi, hắn trăm phương ngàn kế để rước một quả phụ như ngươi vào cái hoàng cung đầu lễ nghi nghiêm ngặt đó, lúc ngươi giả chết lại ban thưởng danh hiệu Bảo Duệ, có thể thấy được khi đó ngươi rất được sủng ái," Hắn híp híp mắt, "Nếu hắn biết được Bảo Duệ quý phi yêu dấu của hắn hiện nay đang ở trong tay bản vương thì sẽ thấy thế nào nhỉ?"

Thẩm Ninh thản nhiên nói: "Duệ phi đã chết, không có một nam tử nào sẽ vì một nữ tử đã chết mà buông bỏ non sông tươi đẹp của mình đâu." Nàng tin chắc trong loại tình huống này, cho dù bây giờ nàng còn sống đứng trước mặt Đông Duật Hoành, hắn cũng sẽ không thừa nhận nàng chính là Duệ phi, vì người nam tử này là loại người sẽ không chịu bất kỳ kiềm chế của người nào.

"Ha ha ha ha, " Nỗ Nhi Linh dường như rất hài lòng với câu trả lời của nàng, "Ngươi nói rất đúng, hiện nay cho dù ngươi còn sống, cũng là một người đã chết, sẽ không có người nào đến cứu ngươi.""

"Không cần ngươi phải nhắc nhở." Thẩm Ninh biết Nỗ Nhi Linh đang muốn k1ch thích nàng.

"Thật là đáng tiếc..." Giọng của Nỗ Nhi Linh thấp xuống.

Thẩm Ninh giật mình.

"Thật là đáng tiếc, ngươi rất phù hợp với khẩu vị của bản vương, đáng tiếc lại là một nữ tử." Nỗ Nhi Linh nói ra khiến người ta kinh hãi run rẩy, "Nhưng mà..."

"Nỗ Nhi Linh! Hoàng Dật võ nghệ siêu phàm, can đảm hơn người, rất có tố chất vượt qua cả cha hắn, Khắc Mông các ngươi đáng rất cần một người có sức mạnh như vậy đúng không? Vì hoàn thành dã tâm của Khắc Mông, sao ngươi không chiêu hàng hắn, khiến cho hắn quy phục dưới trướng của ngươi?" Thẩm Ninh thấy thế vội vàng nói.

"Dũng sĩ Khắc Mông của ta nhiều vô kể, cần gì một tên nghiệt tử của Cảnh Triều, bản vương càng muốn biết Hoàng đại tướng quân biết con trai của mình... Ha ha ha..."

"A phi!" Hoàng Dật quay đầu nhổ một ngụm máu lên mặt Nỗ Nhi Linh, "Lũ súc sinh các ngươi, muốn chém giết muốn róc thịt tùy các ngươi! Sau này cha ta nhất định sẽ báo thù cho ta, chém các ngươi thành muôn mảnh!"

Một tên binh sĩ Khắc Mông đang giữ Thẩm Ninh tiến lên đánh Hoàng Dật một quyền.

Nỗ Nhi Linh chậm rãi lau đi vết bầm trên mặt, hắn đẩy Tào Vinh ra, đi về phía Hoàng Dật.

"Không, đừng!!!" Không biết sức mạnh từ đâu Thẩm Ninh vùng vẫy thoát khỏi kiềm chế của binh sĩ, lại lập tức bị hai tên một trước một sau bắt lấy, "Dừng ta, dừng tay!"

Đông Duật Hoành trừng lớn hai mắt, cuồng loạn quát lớn, "Không!!!"

Một ngày trôi qua như một cơn ác mộng, Hoàng Dật chịu hết bao nhiêu trận tra tấn, cuối cùng Nỗ Nhi Linh vẫn muốn chém đầu hắn răn đe! Đông Minh Dịch lập tức phát điên liều mạng gào thét, trái ngược với hắn Hoàng Dật lại rất bình tĩnh, hắn nhìn chằm chằm Thẩm Ninh một chút, rồi quay qua nhìn Đông Minh Dich, "Đại hoàng tử, sau khi trở về gặp cha ta, mong người giúp ta chuyển lời...Hài nhi bất hiếu, đi trước một bước...Kiếp sau, nhất định lại làm nhi tử của đại tướng quân!"

Thẩm Ninh cùng Đông Minh Dịch bị áp giải tận mắt chứng kiến, nàng nghe thấy tiếng hoan hô khát máu của bọn chúng vô cùng buồn nôn, chợt nàng nghe thấy Nỗ Nhi Linh lệnh cho binh sĩ mang đầu của Hoàng Dật đưa cho trú quân ở Bạch Châu, bảo bọn họ ngày mai phải rút quân, nếu không món quà tiếp theo chính là đầu của trưởng hoàng tử Cảnh Triều.

Trong đêm ở giữa nơi hoang vu tĩnh lặng dấy lên đống lửa, lúc này Đông Minh Dịch không bị treo ở nơi hẻo lánh nữa mà là bị buộc chặt một chỗ cùng Thẩm Ninh. Hoàng Dật bị giết là một cú đả kích cực kỳ lớn đối với một thiếu niên mười hai mười ba tuổi, hai mắt hắn vô thần, dường như không có cảm giác gì đối với mọi vật xung quanh. Thẩm Ninh biết bây giờ lời nói cũng chỉ là sáo rỗng không thể an ủi gì, chỉ có thể nắm chặt tay hắn âm thầm truyền cho hắn chút sức lực.

Sau đó không lâu cửa lều lại được vén lên, một nam tử tú mỹ gầy yếu mặc hoa phục đi vào, trang phục của hắn khác với trang phục của người Khắc Mông, Thẩm Ninh đoán có thể hắn là người liên minh với Khắc Mông, đang nghĩ ngơi tên này chắc cũng là loại không thể nghe hiểu tiếng người, không ngờ hắn mới chỉ nói hai câu với Nỗ Nhi Linh, Nỗ Nhi Linh đã chủ động kéo hắn lại gần, đúng là động vật tụ tập theo loài mà!

Thẩm Ninh ghét bỏ nhíu mày quay đầu qua một bên, Mùi hương nồng nặc khó chịu trong lều hòa cùng hơi thở ái muội, trong lồng nguc không khỏi buồn nôn. Tâm lý rõ ràng là đang kháng cự, nhưng mà thân thể không biết từ lúc nào lại dần dần nóng lên, chậm rãi sinh ra phản ứng s1nh lý, nàng véo bản thân một cái, suy nghĩ lập tức thanh tỉnh, nàng nhất định là đã trúng xuân dược! Nhưng mà cả ngày hôm nay ngay cả một giọt nước còn chưa được uống, rốt cuộc là từ nơi nào... Hương khí!

Thẩm Ninh nhìn về phía huân hương, nghĩ thầm không ổn, bỗng nhiên nghe thấy người bên cạnh hô hấp nặng nề, lòng nàng trùng xuống, cúi đầu nhìn qua, Đông Minh Dịch ngồi trên đất gương mặt đỏ hồng khác lạ, mũi thở hồng hộc, hơi thở nặng nề, vốn là ánh mắt phẫn hận dần dần lại thành mê man, hắn vô thức cọ xát lên người nàng.

Khá lắm tên bi3n thái Nỗ Nhi Linh! "Này, cố chịu đựng!" Bàn tay bị xiềng xích vươn ra đánh lên lên bàn tay hắn, tiếng sắt thép va chạm vang lên.

Đau đớn cùng tiếng vang khiến Đông Minh Dịch thanh tỉnh hơn, hắn không biết làm sao né tránh qua một bên, "Thật có lỗi, ta, ta..."

"Ha ha ha ha..." Nỗ Nhi Linh điên cuồng cười lớn, "Đại hoàng tử điện hạ, ngươi thấy người mẫu phi của ngươi thơm không?"

"Nỗ Nhi Linh, một ngày nào đó bản hoàng tử nhất định sẽ chém ngươi thành trăm mảnh!" Đông Minh Dịch phát giác ý đồ của Nỗ Nhi Linh, không khỏi nổi giận, không kiềm chế được lớn tiếng mắng. Không ngờ sau khi mắng xong một luồng nhiệt truyền xuống bụng dưới càng nhanh.

"Ngươi đừng nổi giận, tỉnh táo lại đi, tỉnh táo lại, ngươi nhất định phải dựa vào tự chủ của bản thân khống chế lại chính ngươi, ngươi là hài tử của phụ hoàng ngươi, ngươi nhất định là được, phải không nào?" Thẩm Ninh hiện tại bản thân nàng cũng khó đảm bảo, nhưng nàng biết Nỗ Nhi Linh cố ý nhìn nàng cùng Đông Minh Dịch xảy ra hành động dâm loạn, vì vậy chỉ cần nàng và Đông Minh Dịch có thể kiên trì...

Đông Minh Dịch nghe xong, lập tức ngồi xếp bằng, tĩnh tâm mặc niệm tâm pháp, Thẩm Ninh nhìn hắn chằm chằm, cũng nắm chặt tay kiềm chế từng đợt sóng  ấm nóng đang cuộn trào trong người.

Nỗ Nhi Linh lớn tiếng cười: "Tiểu vương tử này còn không có cả cam đảm cưỡi nữ tử của cha hắn!"

Trên trán Đông Minh Dịch từng giọt mồ hôi tích tụ, khuôn mặt của hắn ngày càng đỏ, gân xanh cũng nổi lên, Thẩm Ninh hét lớn, "Đại hoàng tử!"

Đông Minh Dịch chấn động, lại nhắm chặt mắt đọc tâm pháp, nhưng mà tình cảnh chết thảm của Hoàng Dật, bên tai những tiếng d4m dục không ngừng mời chào, khiến cho người hắn như trầm mê trong huân hương, tất cả cùng một lúc xuất hiện hỗn loạn trong đầu hắn, bỗng hắn mở to hai mắt quát to một tiếng, nhào lên người Thẩm Ninh.

Miệng của hắn vừa chạm đến môi Thẩm Ninh, Thẩm Ninh đã quyết định thật nhanh, nghiêng người khuỷu tay dùng sức đánh lên lưng của hắn, khiến Đông Minh Dịch lập tức ngất đi.

"Ngươi cho rằng...Ngươi có thể chiu được?" Nỗ Nhi Linh tà ác nhìn nàng, chỉ vào Đông Minh Dịch vừa mới hôn mê, "Nhìn xem tiểu vương tử của các ngươi giống như không chịu được mà ngất đi rồi kìa."

Thẩm Ninh không ngờ xuân được này mạnh như vậy, nàng cũng không nhìn thân thể Đông Minh Dịch có biến hóa, hai tay nàng ôm chặt đầu gối c4n chặt môi để kìm nén cảm giác h4m muốn trong người, nhất thời mê loạn, nàng lập tức c4n mạnh lên cánh tay mình.

"Ha ha ha, tốt! Quả phụ Cảnh Triều, người nhất định, đừng làm cho bản vương thất vọng!" Nỗ Nhi Linh muốn nhìn xem nàng kiên trì được bao lâu.

"Mẹ nó khốn khiếp..." Thẩm Ninh thể, nếu nàng có thể sống sót ra khỏi đây, nhất định nàng sẽ trả lại gấp mười lần nỗi nhục hôm nay!

Thẩm Ninh với ý chí hơn người chống cự lại xâm dược đang xâm nhập, ánh mắt như rắn độc của Nỗ Nhi Linh quấn quanh người nàng, mồ hôi nàng ướt đẫm sau lưng, cánh tay cũng bị nàng c4n đến nát thịt chảy máu cũng không chịu khuất phục h4m muốn.

"Đại hãn, đây là đồ chơi mới của ngươi? Sao lại là một nữ tử?" Nam tử mềm yếu đứng bên cạnh Nỗ Nhi Linh híp đôi mắt nhỏ dài.

"Ừm." Nỗ Nhi Linh miễn cưỡng lên tiếng, ánh mắt vẫn dán lên người Thẩm Ninh đang cố chịu đựng.

Thấy Nỗ Nhi Linh không muốn nhiều lời, nam tử kia cũng không hỏi nhiều, xoa lên bờ vai của hắn nói: "Tiểu vương suýt nữa quên mất, tiểu vương đến đây là vì nhận được chiến báo từ A Nhĩ Đóa, vốn định mời đại hãn qua đại doanh thương nghị chuyện quan trọng, không nghĩ tới..."

Nỗ Nhi Linh nghiêng đầu nhìn hắn một chút, cười lạnh.

Nam tử kia chỉ cười không nói.

Nỗ Nhi Linh hừ lạnh một tiếng, đứng lên, cầm bảo đao của mình, dặn dò Tào Vinh: "Gọi người mang thùng nước đến dội tỉnh tiểu vương tử, đổ thêm hương liệu thêm vào trong huân hương đi." Hắn hy vọng lúc trở lại sẽ thấy cảnh hai người quên mất lễ nghi liêm sỉ dâm loạn với nhau.

"Vâng." Tào Vinh cúi rạp xuống đất đưa tiễn chủ nhân.

** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** **

Phiên ngoại - Quỹ đạo song song

Lúc còn nằm trong bụng mẹ:

Thẩm Ninh: Được cha mẹ ngày ngày cẩn thận che chở, từng ngày khỏe mạnh lớn lên thành hình thù.

Đông Duật Hoành: Phụ hoàng không đếm xỉa tới, mẫu phi lúc ấy chưa phải là Hoàng hậu mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ. Một ngày kia mẫu phi bị hạ độc, may mà có Vương quý phi cứu giúp, có thể tiếp tục sinh tồn.

Lúc tròn một tuổi:

Thẩm Ninh: Dưới ánh mắt tràn đầy yêu thương của cha mẹ, cười hì hì cầm bút, cầm sách, cầm son môi, còn...cầm một tạp chí mỹ nam.

Đông Duật Hoành: Dưới ánh mắt khó dò của đám người trong hậu cung, mặt không biểu cảm cầm lấy ngọc tỷ.

Lúc sáu tuổi:

Thẩm Ninh: Mỗi ngày đều cùng các bạn trong sân chơi bùn nghịch đất vui đến quên cả trời đất, chạy ngã bị chảy máu đầu gối nằm trong nguc mẹ oa oa khóc lớn.

Đông Duật Hoành: "Mỗi ngày đều thức dậy trước tờ mờ sáng, ăn mặc chỉnh tề vào thư phòng học. Tiểu Duật Hoành bị thái tử lớn hơn sáu tuổi bắt nạt, mẫu phi thì bị Hoàng hậu bắt nạt. Vương quý phi vừa chăm sóc Lục đề vừa đầy tháng, vừa giúp mẫu phi giải vây. Tránh được ba lần bị hạ độc.

Lúc tám tuổi:

Thẩm Ninh: Lên tiểu học năm thứ hai, ở trong sân viện thành nữ bá vương, giải phẫu ếch xanh đá chó con, ném pháo vào vườn rau xanh của người ta.

Đông Duật Hoành: Mỗi ngày đều chăm chỉ khổ luyện, không vui khi mình bắn cung không giỏi bằng thái tử, giữa mùa đông lạnh lặng lẽ luyện tập, cứ vậy mà tay đầu vết nứt da. Phụ hoàng bắt đầu si mê đan dược, không lo chuyện triều chính, không vào hậu cung. Tránh thoát hai lần bị hạ độc.

Lúc chín tuổi:

Thẩm Ninh: Tiểu học năm thứ ba, trong kỳ thi cử đứng đầu lớp, mẹ vui mừng mua búp bê Barbie cho nàng.

Đông Duật Hoành: Thái tử tư thông hâu cụng, bị giáng chức. Hắn để cho người cố tình để lộ chứng cứ Hoàng hậu hạ độc phi tần trong cung dẫn đến chuyện sáu năm trong long tự bẩm lên phụ hoàng, phụ hoàng giận dữ, phế vị Hoàng hậu. Mẫu phi được lập làm Hoàng hậu, hắn được phong làm thái tử, trong chốc lát người nịnh nột nhiều không kể hết.

Lúc mười tuổi:

Thẩm Ninh: Tiểu học năm thứ tư, bắt đầu thấy tiểu soái ca trong lớp là đỏ mặt. Bởi vì không lễ phép với người lớn nên bị cha mẹ mắng, nàng cảm thấy vô cùng tủi thân.

Đông Duật Hoành: Phụ hoàng chết bất đắc kỳ tử. Bởi vì gia tộc mẫu hậu yếu thế, mình tuổi còn nhỏ, lần nữa lại lâm vào nguy cơ. Thế lực của thái tử lớn mạnh đòi lập hoàng trưởng tử làm Hoàng đế, đảng của thân vương lại mong Kính Thân vương khoác lên long bào.

Lúc mười ba tuổi:

Thẩm Ninh: Lần đầu tiên đến thời kỳ phản nghịch, sau khi trưởng thành làm rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng được, có một lần bởi vì nàng đánh nhau, mẹ bị gọi vào trường còn bị phụ huynh của học sinh kia mắng một trận, dáng vẻ chịu tội của mẹ đã đả kích nàng. Sau một đêm nàng khôn lớn.

Đông Duật Hoành: Mẫu hậu qua đời, hắn không kịp bi thương, Dự Thân vương và Ung thân vương phản loạn, hắn đã dự liệu được trước nên đã bày mưu kế, bắt được phản loạn. Đồng thời có rất nhiều bức tranh được trình lên, hắn không nhìn dáng vẻ yêu kiều của nữ tử, chỉ nhìn thế lực sau lưng bọn họ. Liên tục cân nhắc, lựa chọn nữ tử Mạnh gia làm Hoàng hậu. Tự mình chấp chính, đại hôn.

Lúc mười sáu tuổi:

Thẩm Ninh: Lần đầu tiên nhận được thư tình, trái tim nhỏ bé của thiếu nữ bay nhảy, nhưng đối phương không phải người nàng thích nên không đồng ý.

Đông Duật Hoành: Trưởng hoàng tử đã được hai tuổi. Chuẩn tấu tuyển tú nạp thêm vào hậu cung. Không chút do dự chọn nữ quý nữ vọng tộc.

Lúc hai mươi sáu tuổi:

Thẩm Ninh: Gặp được Đông Duật Hoành.

Đông Duật hoành: Gặp được Thẩm Ninh.

- -----oOo------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.