Người quanh quẩn trong tâm trí nàng là người này, nàng mở cửa ra ngoài cũng vì muốn gặp người này nhưng khi người thật sự đứng trước mặt, cảm xúc hỗn loạn đầu lưỡi như đông cứng. Nàng cố gắng khiến mình không mất bình tĩnh, thầm nghĩ mình nên nói gì đó nhưng lời còn chưa thốt ra, Minh Khuynh đã nói trước: "Yến Hạ cô nương, ta đến để từ biệt."
Trong lòng Yến Hạ có vô số lời muốn nói, những lời đó giằng xé đấu tranh lẫn nhau muốn bật ra thành lời với Minh Khuynh trước mặt nhưng sau khi nghe một câu của Minh Khuynh, tất cả cảm xúc trong lòng nàng nặng nề chìm xuống vực thẳm.
Dường như nàng không hiểu ý của Minh Khuynh, chớp mắt nhìn người đứng ngoài phòng, mơ hồ nhỏ giọng hỏi: "Từ biệt?"
"Ừ." Minh Khuynh gật đầu nói, "Chuyện ở đây đã kết thúc, ta cũng không cần ở lại nữa."
"Nhưng mà..." Yến Hạ vẫn còn điều muốn nói nhưng Minh Khuynh hiểu ý nàng, bất lực mỉm cười: "Ta không nên ở lại đây."
Yến Hạ đã biết thân phận của hắn nên cũng hiểu lời này của hắn có ý gì. Nàng lắc đầu không biết phải nói thế nào, chỉ đành lẩm bẩm phủ nhận: "Không đâu!"
Minh Khuynh nhìn dáng vẻ an ủi vụng về của nàng, không hiểu sao lại chợt mỉm cười. Yến Hạ đỏ mặt cúi thấp đầu: "Minh Khuynh công tử."
Ánh mắt Minh Khuynh thoáng lay động, nghe Yến Hạ gọi như thế hắn cũng đã đoán ra, bình thản nói: "Tuân Chu nói chuyện của ta với cô rồi à?"
Yến Hạ do dự một lát, gật đầu: "Ừ."
Yến Hạ đã biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thien-mo-tham-vien/4197787/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.