Tô Ánh Nguyệt có thai rồi. Cũng không lạ, cả tháng nay hắn mỗi ngày hơn 3 lần, đều xịt tinh trùng vào cái âm vật của nàng mà. Dù sao thì Phá Toái cho là như vậy.
Cả sơn trại đều vui mừng. Tạ Thường và Nhị Cẩu càng vui mừng hơn làm Phá Toái thấy ấm áp lắm lắm. Hắn cũng dần cắt giảm chuyện phòng the với Tô Ánh Nguyệt, con cái quan trọng, mỗi ngày chỉ chịch một lần, hơn nữa đều rất nhẹ nhàng. Mà Tô Ánh Nguyệt thì một tháng nay dần quen với cuộc sống nơi trại cướp, nàng cũng phụ Tạ Thường bếp núc, làm mấy món ăn đặc trưng của phương nam rất ngon nên rất nhanh được hoan nghênh bởi cả trại. Tuổi nàng nhỏ hơn Tạ Thường nhiều nên nàng gọi Tạ Thường là chị. Phá Toái cũng khá tuỳ tiện nên không ý kiến về việc xưng hô này.
Một tháng sau khi mang thai.
Dạo này Tô Ánh Nguyệt hay ngồi bên cửa sổ, đôi mắt đẹp nhìn xa xăm về phía núi đồi hùng vĩ của Rừng rậm Ma Thiên. Hai tháng nơi này, khiến nàng nhìn ra chút tổng thể của trại cướp. Cái Trại cướp Kỳ Ba này đúng là có nhiều thứ quái lạ mà nàng không thể hiểu.
Nhưng nàng hiểu được tình cảm vô cùng sâu đậm của ba người Phá Toái, Nhị Cẩu, Tạ Thường. Đó là một mối quan hệ tình thân gia đình vô cùng ấm áp và khăng khít, có thể vượt lên trên hết thảy toan tính vụ lợi của thế gian. Cái cách mà Phá Toái nhìn Tạ Thường đang mang thai, cái cách mà hắn nói về đứa cháu chưa ra đời của hắn. Đó là những thứ mà nàng không nhận được từ Phá Toái, dù cho nàng đang mang thai đứa con của hắn. Nàng hiểu rõ được tại cái trại cướp này, dưới sự trông coi của Tạ Thường, con nàng sẽ có địa vị ngang hàng với con của Tạ Thường. Nhưng nàng không muốn chia sẻ, nàng muốn độc chiếm cái trại cướp này.
Hai tháng ở đây, Tô Ánh Nguyệt phát hiện trại cướp này thực lực vô cùng cường hãn. Tiên thiên cao thủ chỉ có một mình Phá Toái, nhưng Võ giả thì Đỉnh Phong, Cao giai nhiều hơn hai bàn tay gộp lại. Trại cướp này có thực lực thậm chí ngang với một thành cỡ nhỏ của Thần Long Quốc. Tô Ánh Nguyệt muốn con nàng ngạo thị cái thế giới này. Mà sức lực một người thì luôn vĩnh viễn nhỏ bé. Bất kỳ ai chỉ cần là người thì cũng cần đồng bọn, trừ một số ít tồn tại đã vượt lên trên giới hạn và nhận thức của con người mà thôi.
Đang suy nghĩ miên man thì Tạ Thường đến bên cạnh, dịu dàng hỏi:
Dạo này thấy nàng cứ thừ người ra. Có gì khó chịu hay sao.
Thường tỷ. Em chỉ thấy mọi chuyện giống như một giấc mơ vậy. Lại sắp làm mụ mụ nữa. Có chút không thể thích ứng.
Cuộc sống mà, đâu có được như ý mình đâu. Bản thân tỷ cũng bị ép tới cái nơi này. Nếu không có đại ca thì giờ cũng không biết lưu lạc nơi nào nữa.
Nói rồi Tạ Thường như nhớ về quá khứ của bản thân. Trong ký ức đó có cha mẹ luôn yêu thương nàng, có đại ca Phá Toái hồi đó còn tên là Đại Cẩu luôn xả thân đánh nhau với cái bọn lưu manh chê bai nàng, có Nhị Cẩu thật thà chất phác, nhưng cũng không kém phần hài hước dí dỏm luôn khiến nàng cười tươi. Những ký ức đó đều rất đẹp. Nhưng nàng không hề luyến tiếc vì ngay lúc này đây, trong cái trại cướp Quái Lạ này có Anh cả, có Chồng nàng, và có cả 2 đứa bé sắp ra đời nữa. Nàng trân trọng hiện tại. Nên nàng luôn hạnh phúc.
Tạ Thường an ủi:
Muội đừng lo nghĩ nhiều kẻo ảnh hưởng đứa bé. Chiều nay đại ca mời thầy thuốc sẽ tới khám thai cho hai tỷ muội.Em vẫn là chuẩn bị ít thì hơn.
Vâng ạ.
Tô Ánh Nguyệt cố hé ra một nụ cười gượng gạo đáp lại Tạ Thường, rồi ngồi dậy đi vào trong phòng. Những ý tưởng vừa hé lên trong đầu cần nàng đi chuẩn bị.
Buổi chiều vị lang trung Lê Trác từ Ma Thiên Trấn tới. Vị lang trung này cũng rất quái lạ như chính bản thân Trại cướp Kỳ Ba vậy. Lê Trác tới Thị trấn Ma Thiên đã được 3 năm rồi, trùng với thời gian Tạ Thường và Nhị Cẩu lưu lạc tới đây và gặp Phá Toái. Hắn đi vào trại cướp mà một bộ dạng ung dung như đi du lịch, mắt nhìn lên trời, một bộ dạng muốn chém không coi ai vào đâu hết. Đã thế còn đẫn theo đồ đệ là một cô nương xinh xắn khả ái vô cùng, tuổi còn rất nhỏ, chỉ tầm 7, 8 tuổi. Đó là đệ tử chân truyền của Lê Trác, tên là Phi Vũ. Cô bé là trẻ mồ côi, được Lê Trác nhận nuôi từ lúc hắn tới định cư tại Thị trấn Ma Thiên. Bộ hắn không biết đây là trại cướp sao?
Phá Toái đích thân ra đón, nhưng đáp lại hắn là cái ngó lơ của thầy thuốc Lê. Phá Toái đành phải tự hỏi. Vị lang trung Lê Trác này thì hắn biết, tuy ở trong núi rừng nhưng Phá Toái vẫn có mạng lưới thông tin của mình, những chuyện quan trọng, những nhân vật quan trọng hắn đều phải biết, nếu không chọc nhầm kẻ không nên chọc là mệt lắm. Y thuật của Lê Trác tuyệt diệu vô cùng, thứ gọi là nan y vào tay hắn cũng có cơ hội chữa khỏi. Chỉ là tình cách hắn rất cổ quái. Y thuật của hắn cũng rất cổ quái. Hắn chữa bệnh đa phần bằng phẫu thuật. Mà nói đi nói lại thì vị thần y này là hàng thật. Phá Toái phải cấp mặt mũi cho hắn. Nên hắn nhịn. Thị trấn Ma Thiên cách Trại cướp Kỳ Ba tới 2 ngày đường, nếu đi nhanh. Phá Toái cũng không ngờ sẽ mời được Lê Trác tới. Phá Toái bị truy nã ở Thị trấn Ma Thiên, thương nhân ở Thị trấn Ma Thiên có người hận hắn thấu xương. Nên Phá Toái không thể tự mình tới Thị trấn Ma Thiên được. Hắn chỉ phái đi hai tên cướp mặt mũi sáng sủa mà thôi, tới Thị trấn Ma Thiên tìm đại một bà đỡ gì gì đó, nếu không thuê được thì bắt cóc. Ai dè hai tên này lại mời được vị thần y như Lê Trác. Phá Toái lập tức kéo hai tên cướp lại nhỏ giọng hỏi:
Bọn bây làm cách gì mà mời được Lê Trác tới hay thế?
Dạ bọn em cũng không biết, tới chỗ đó thì 2 đứa đi vô hỏi cái thì thầy đồng ý liền.
Đầu Phá Toái to ra. Đơn giản như vậy? Hắn nghĩ thêm một lát nữa nhưng chỉ thêm đau đầu. Lê Trác cùng cái Trại cướp Kỳ Ba nửa xu quan hệ cũng không có. Hắn thôi không nghĩ nữa, dẫn đường cho Lê Trác đi tới chỗ 2 bà bầu. Bộ dạng Lê Trác thì vẫn cứ khinh khỉnh như cũ.
Chỉ là khi Lê Trác thấy Tạ Thường đang đứng chờ trước cửa nhà khách thì trên khuôn mặt của vị thần y chợt rộ lên một nụ cười toe toét khó coi. Hắn đang cười thật, nhưng vì lâu quá không cười nên càng cố cười thì càng khó coi. Mà bộ dạng của hắn kìa, ân cần như thấy mẹ của hắn vậy:
ahaha, vị này phải chăng là Nhị đương gia Phu nhân Tạ Thường. Phu nhân yên tâm, trên y thuật, thậm chí là Sản khoa nếu ta nhận là thứ hai thì không ai dám nhận là số một hết. Ta đảm bảo sẽ trợ giúp phu nhân sinh một đứa con khoẻ mạnh mười phần. Phu nhân xin cứ tin tưởng ở ta. Phi Vũ, mau lại đây ra mắt phu nhân.
Cô bé nhỏ nhanh nhẹn tới trước Tạ Thường, giọng nói đầy cung kinh:
Phi Vũ ra mắt Phu nhân.
Bé gái ngoan ngoãn lắm. Lê thần y, mời ngài vào nghỉ ngơi, đường xa cũng không dễ đi, ngài chắc đã mệt mỏi.
Không mệt, không mệt, nhưng nghỉ một tý cũng không sao. Ahahahahah.
Rồi theo sát Tạ Thường đi vào nhà khách.
Phá Toái đang choáng. Nhị Cẩu cũng choáng. Vị Lê thần y này đến giờ lên cơn điên sao. Hai người nhìn nhau hồi lâu, a lên một tiếng như có vẻ hiểu rồi, sau cùng nhau đuổi theo.
Việc đầu tiên Lê Trác làm không phải là khám cho Tạ Thường cùng Tô Ánh Nguyệt mà yêu cầu tham quan trại và chỗ ở của hai nàng. Tạ Thường tự thân dẫn Lê Trác đi. Tô Ánh Nguyệt thì viện cớ mệt ở lại nghỉ. Lê Trác vòng quanh trại, hắn cho dỡ hết đồ rác rưởi, ao tù nước đọng, cho xây mấy cái vách cao chắn gió, vân vân. Khiến cho cả trại cướp gà bay chó chạy, thực hiện một cuộc tổng vệ sinh đầu tiên trong lịch sử trại cướp. Mất hết 3 ngày trời.
Về phần 2 cái thai thì hoàn toàn khoẻ mạnh bình thường, dự là đầu năm sau sẽ sinh. Trong 3 ngày này Lê Trác cũng dạy cho Tạ Thường và Tô Ánh Nguyệt các kiến thức an thai cơ bản dễ hiểu, đồng thời hắn còn đưa theo một số bài thuốc hiệu quả rất tốt cho Tạ Thường và Tô Ánh Nguyệt. Thái độ ân cần tỉ mỉ từng milimet. Lê Trác hứa hẹn sẽ tìm cho 2 nàng bà đỡ giỏi nhất thế gian. Xong xuôi chào Tạ Thường một cái thật trịnh trọng, mang theo đồ đệ quay về.
Trên đường đi, Phi Vũ lúc này mới mở miệng hỏi Lê Trác:
Thầy, thầy có cho nhị vị phu nhân thuốc an thần sao.
Hử, thuốc an thần, có đem theo sao, mà thuốc tên gì nhỉ? Ngươi có chắc là có đem theo không?
Dạ, con , con cũng không nhớ rõ.
Lê Trác cốc đầu nàng, nhẹ mắng:
Hừ, đúng là cái đồ, về nhà kiểm lại tủ thuốc một trăm lần cho ta, khi nào thuộc hết thì thôi. Haizz, không biết khi nào ngươi mới lớn nổi nữa.
-Dạ thưa sư phụ.
Thuốc an thần mà Phi Vũ nhắc tới, là cánh hoa Mỹ Mộng. Pha thành trà lượng nhỏ có tác dụng an thần, dễ ngủ. Nhưng nếu nghiền nát thành bột mà ngửi phải thì hôn mê ngay.
Lê Trác mấy hôm nay tinh thần đặc biệt tốt. Hắn đang vui vẻ. Nên hắn cũng mặc kệ chuyện này.