Bên trong Nhã Viên, bóng những cây trúc xước xước, đèn đuốc không rõ. Bên cửa sổ, Thiếu niên một thân áo trắng đang đứng. Mắt của hắn so với bóng đêm càng tối đen thâm trầm, không thể thấu hết rất là thâm sau khó lường nhìn giống như biển sâu không lường.
Tim tựa hồ bị cái gì dẫn dắt, Bạch Hi Thần bộ dáng mỏi mệt, chậm rãi đi đến bàn ở trước, thân hình ngồi ngay ngắn trên bàn đem bức tranh từ từ mở ra. Trong bức tranh, Đông cung thái tử đang cùng nữ tử yêu thương nhất đang ở trong ngự hoa viên đạp tuyết thưởng mai. Cảnh đẹp giai nhân, hết thảy đều hoàn mỹ như thế, nhìn Thái tử khóe miệng Hắn lại lộ ra một chút bất đắc dĩ cùng thở dài.
Mẹ của Hắn là hoàng hậu một quốc gia, khi Hắn sinh ra được ba ngày thì đã được hoàng đế Quang Huệ lập làm Thái tử.
Chánh phi của Hắn là thiên kim Tể tướng, ngày đại hôn, đại xá thiên hạ, khắp chốn mừng vui. Cả văn chương lẫn võ công của Hắn đều được người người trong thiên hạ hết lời ca tụng. Khi mới vừa bắt đầu thì cuộc sống của Bạch Tử Hiên đã quá hoàn hảo. Vậy đến tột cùng là Hắn còn có gì mà không hài lòng, cảm thấy đáng tiếc chứ?
Bạch Hi Thần nắm chặt ngón tay thành quyền, chuyện cũ từng chuyện từng chuyện hiện ra trong lòng. Giống như bản thân đang quay lại cảnh cơ cực của Hắn thời ấu thơ. Chuyện cũ như vết máu loang lỗ trong lòng Hắn.
Lúc được năm tuổi mẫu thân Hắn dáng vẻ là một tiểu ni cô, mỗi ngày Hắn đều cùng Nàng quỳ gối ở trong Lậu Vũ am tụng kinh tha lỗi. Khi đó, không ai nghĩ được vị ni cô tuyệt sắc này là phi tử được hoàng đế Quang Huệ sủng ái nhất. Càng không ai nghĩ đến người quỳ gối bên người tiểu ni cô này là một Hoàng tử khác của Quang Huệ hoàng đế, là huynh đệ cùng cha khác mẹ với Đông cung Thái tử Thiên triều. Không có phụ thân, thậm chí khi mẹ con bọn họ ở trong vườn mai của am, Hắn vẫn phải gọi Nàng là sư phó. Hắn luôn hỏi mẫu thân rất nhiều lần: chúng ta rốt cuộc có tội tình gì, vì sao cứ một ngày một đêm quỳ gối nơi này sám hối? Mẫu thân cho tới bây giờ cũng chỉ là yên lặng rơi lệ. Nhưng sớm đã có những ác ni trong am thay Nàng trả lời, nguyên lai mẫu thân Hắn cùng thị vệ tư thông nên bị trục xuất ra khỏi hoàng cung. Các nàng không kiêng nể gì nói mẫu thân là tiện nhân, nói hắn là tạp chủng, khi đó hắn vẫn không thể hiểu được hoàn toàn những lời nói ác độc này có ý tứ gì, nhưng Hắn nhìn thấy mẫu thân Hắn biểu tình thương tâm liền xông về phía trước đánh nhau với những ác ni này. Nhưng lần nào mẹ con bọn họ cũng bị đánh cho hấp hối. Từ đó về sau, Hắn đều học cho mình ẩn nhẫn. Học xong, không cho bất luận kẻ nào thông qua vẻ mặt của Hắn mà có thể đoán được suy nghĩ trong lòng của Hắn.
Mười tám năm, lưu lạc dân gian mười tám năm, tâm nguyện lớn nhất của mẫu thân chính là làm cho Hắn có thể trở về hoàng cung để bức tranh thêm hoàn chỉnh. Nhưng Hắn đối với Huệ đế không có… chút tình cảm nào, thậm chí Hắn còn rất hận phụ hoàng Hắn, lại càng không mong cái thân phận Hoàng tử. Hắn chỉ mong cùng mẫu thân ở ngoài cung sống thật an ổn. Nhưng trong mười tám năm này, Hoàng hậu cũng không có quên mẹ con bọn họ. Đêm hôm đó, mẫu thân dùng sinh mệnh che dấu Hắn, Hắn còn sống mà mẫu thân lại chết ở dưới thanh lợi kiếm của Hoàng hậu. Sáu năm, sáu năm này cho dù Hắn đối với thân phận Hoàng tử rất khinh thường, nhưng Hắn không thể không hoàn thành tâm nguyện suốt đời của mẫu thân. Muôn vàn khó khan gian nan, cố gắng suốt sáu năm, Hắn rốt cục cũng chờ đợi được giờ khắc phụ hoàng thừa nhận thân phận của mình. Mà kế tiếp Hắn làm bất cứ chuyện gì, cũng chỉ vì một cái mục đích: Sau trăm tuổi, người ở cùng Quang Huệ hoàng đế trong lăng mộ sẽ là mẹ của Hắn và cũng chỉ có thể là mẫu thân của Hắn. Tình yêu của đế vương cũng có thể giết người. Nếu không phải vì sự sủng ái cưng chiều của Quang Huệ hoàng đế thì mẫu thân của Hắn cũng không thể rơi vào hoàn cảnh thê thảm như thế.
Mà trong bức tranh, nữ tử đó lại có cùng một vận mệnh đáng thương giống mẫu thân Hắn. Nàng có lẽ so với mẫu thân còn bi thảm hơn, Nàng ở sau Bạch Tử Hiên nhưng Hắn lại không có cho Nàng một cái danh phận.
Tinh tế nhìn lại, nữ tử này khuôn mặt xinh đẹp khiến cho lòng người sợ hãi, thân hình trắng trẻo mềm mại uyển chuyển, lông mày quyến rủ, một đôi mắt trong suốt đẹp tựa như ngôi sao làm say lòng người, mũi ngọc, hơi thở từ miệng có mùi đàn hương, sóng mắt lưu chuyển, đúng là nhộn nhạo cả mùa Xuân. Cùng mẫu thân Hắn bất đồng là ánh mắt của Nàng lúc đó không có một tia u buồn. Nàng ngoái đầu nhìn lại cười, làm cho người ta như gió mùa xuân, ấm áp tưởng chừng có thể hòa tan băng tuyết, muôn hoa đua nở.
Bạch Hi Thần trong lúc nhìn xem nhất thời có chút thất thần, cô gái này ngoài một đôi con mắt sáng còn có một nụ cười nở rộ rõ ràng giống như đã từng quen biết. Đúng lúc này ánh nến sáng hơn một chút, làm cho Hắn nghĩ đến một khuôn mặt khác có những điểm giống nữ tử trong tranh. Giống nhau ở nụ cười tỏa nắng, giống nhau ở ánh mắt tỏa sáng lấp lánh kia. Hắn nhất thời bừng tỉnh ngộ.
Nguyên lai trên đời này, thực sự có một nữ tử có thần thái giống như nữ tử trong tranh. Nghĩ đến Vân Dung, Bạch Hi Thần lo lắng trong lòng, tựa hồ như bị ánh mắt như ánh mắt trời kia xuyên thấu. Đó là điểm đặc biệt đáng yêu của tiểu cô nương.
Nàng mới vừa rồi là người can đảm nói đến vấn đề mà vấn đề đó đúng lúc này vẫn còn quanh quẩn ở tim của Hắn, tim chợt buộc chặt, lại bối rối đến khó lấy bình phục.
Cánh cửa bị đẩy ra kêu lên một tiếng, một người lắc mình tiến vào: "Công tử!"
Bạch Hi Thần giương mắt nhìn lên, nguyên lai là ám vệ Mặc, chắc là đi quá mau nên trên đầu và vai hắn vẫn còn một mảng lá rụng.
"Tra được?"
"Vâng, tại hạ tra được, Bạch Tử Hiên nay ẩn thân ở tại khách sạn tửu lâu nổi tiếng nhất Hoài Nam, chính là Tấn Hương Cư."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]