Sáng sớm, Vân Dung vừa dùng qua điểm tâm, liền có quản gia phái người đến nói là Chu lão phu nhân nói tiểu thư đi may y phục. Lúc Nàng đến đó thì Chu Vân Phương và Chu Vân Yên đã sớm đến đó. Chu Vân Phương hôm nay đã thay đổi y phục bằng lụa mỏng màu vàng nhạt, làm Nàng càng thêm quyến rũ, khí chất bất phàm. Nàng thấy Vân Dung liền cười nói:
"Tam muội đã tới, Ta cùng với Vân Yên chính là chờ Ngươi đến."
Vân Dung nhìn cổ trắng tuyết của Nàng hơi lộ ra ngoài không khỏi lại nghĩ tới đêm qua, Nàng cùng Bạch Hi Thần ở trong rừng trúc tình ái triền miên. Mặt lập tức đỏ bừng, tâm cũng có chút phập phồng không yên.
"Tam muội, nhìn xem có thích kiểu gì hay không, chọn được thì đưa cho Lưu sư phó người sẽ giúp người ước chừng thân thể."
Vân Dung nhìn thoáng qua trên bàn đang bày ra những kiện vải thượng hạng thấp giọng nói: "Đại tỷ, Ta nhỏ nhất, vẫn là hai vị tỷ tỷ chọn trước đi."
Chu Vân Phương cũng không nghe theo: "Tam muội mới đến không lâu tất nhiên là phải cần nhiều y phục hơn, còn Ta với nhị muội lúc này cũng chỉ tới để làm nền thôi."
Chu Vân Phương vừa nói vừa đi lại kéo tay Vân Dung đi đến phía bàn. Vân Dung vừa quay đầu thì bắt gặp được ánh mắt hung tợn của Chu Vân Yên.
Vân dung cũng không thèm để ý gì với thái độ này của Chu Vân Yên mà gặp Chu Vân Yên cũng không có chút vui mừng nào.
Đem tay mình rút ra khỏi tay của Chu Vân Phương. Vừa định mở miệng, đã thấy Chu Vân Phương thân hình có chút không ổn, cúi người xuống nôn ra một trận.
Chu Vân Yên đã chạy tới, một phen đẩy Vân Dung ra: "Đại tỷ, ngươi làm sao vậy?"
........
Chu Vân Phương sắc mặt trắng bệch được bọn nha hoàn dìu về tới khuê phòng. Mà bên Chu Vân Yên lại một mực chắc chắn là Vân Dung đẩy Vân Phương, Vân Phương mới đứng không vững, suýt nữa té xỉu. Vân Dung hết đường chối cãi, chỉ lẵng lặng theo mọi người đi đến tới khuê phòng của Chu Vân Phương .
Trên chiếc giường lớn bằng gỗ lim được khắc hoa văn tinh tế, Chu Vân Phương trên người được đắp một chiếc chăn mỏng len nửa người, nhắm chặt hai mắt, trên trán thỉnh thoảng chảy xuống mấy hạt mồ hôi.
Bên ngoài rèm, trên cổ tay của Nàng được đặt một khăn lụa, một vị đại phu râu dài đang nghiêm túc bắt mạch cho Nàng. Tuy là ngày mùa hè, nhưng cả bên trong và bên ngoài rèm, bệnh nhân và thầy thuốc đều mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Người đại phu này không phải ai khác chính là Thôi Thế Hữu người đã từng xem bệnh cho Chu Vân Phương thuở nhỏ. Y thuật của Hắn ở Hoài Nam rất có danh tiếng, mọi người gọi ông là Thôi thần y.
Không biết qua bao lâu, Chu phu nhân là người ngồi gần nhất nhịn không được hỏi: "Lão tiên sinh, tiểu nữ rốt cuộc là bị bệnh gì vậy?"
Thôi Thế Hữu đầu ngón tay hơi hơi có chút rung động, từ trong lòng lấy ra cái khăn nhỏ, lau hết mồ hôi trên trán bộ dạng muốn nói lại thôi.
Một âm thanh tiếng bước chân truyền đến. Bọn nha đầu cúi đầu hành lễ, Chu Từ Ân bước nhanh đi đến hướng về phía Thôi Thế Hữu ôm quyền nói:
"Thế hữu, Phương nhi tháng sau sẽ vào kinh thành thành hôn nên bệnh của nàng nhất định phải chữa trị tốt trước khi vào kinh, vì mang bệnh mà thành hôn thì không được cát tường. Lúc đó, bên phía tể tướng cũng khó bề ăn nói."
Không ngờ Thôi Thế Hữu nghe vậy đã lập tức đứng dậy, hướng về Chu lão Gia ôm quyền nói: "Xin thứ lỗi cho y thuật của Thế Hữu không tinh, bệnh này của Đại tiểu thư lão phu thật không thể nhìn ra được nguyên nhân của bệnh, thỉnh Lão gia và phu nhân tìm đại phu khác cao minh hơn đi." Lời còn chưa dứt, đã mang theo hộp thuốc đi nhanh ra ngoài cửa.
Lời này vừa nói ra, Chu phu nhân cả kinh khóc lớn thành tiếng, mà ngay cả một người luôn hành sự không sợ hãi như Chu Từ Ân cũng không khỏi nhíu mày. "Thế hữu, Ta và Ngươi quen biết nhiều năm, Phương nhi cũng là ngươi xem bệnh rồi lớn lên, nếu như ngay cả Ngươi cũng không biết nguyên nhân bệnh của Phương nhi thì chẳng phải là không thể cứu sao?"
Thôi Thế Hữu mặc dù sợ tới mức một thân toát mồ hôi lạnh, nhưng khi Chu Từ Ân nói mấy câu đó thì đã làm cho Thôi Thế Hữu ngừng bước. Hắn cùng với Chu gia cũng coi như có chút giao tình, nhưng mà Tể tướng ở kinh thành kia cũng khó mà trêu vào được. Ngày sau nếu biết được bệnh của Đại tiểu thư đúng như Hắn chuẩn đoán thì dưới sự giận dữ của Tể Tướng e là mười cái đầu cũng không đủ chém.
Chu Từ Ân là người làm ăn lâu năm nên khi thấy Thôi Thế Hữu bộ dạng lo lắng như vậy liền đoán được Hắn khẳng định có điều gì khó nói.
Mọi người lui ra hết nên Vân Dung cũng phải theo Chu Vân Yên và một vài tỳ nữ nữa lui ra. Nguyên nhân bệnh không rõ, Vân Dung tâm trạng nặng nề rời đi. Vừa hay sau phòng của Chu đại tiểu thư là hoa viên của Chu phủ. Vân Dung liền không đi theo mọi người mà đi đến phía hoa viên.
Mới ước chừng nửa bước chân nữa thì thấy được một khuôn mặt của nam tử đang đi về phía Nàng. Mà người đó Vân Dung đã từng gặp một lần lúc dùng cơm ở sảnh chính Đại thiếu gia Chu Cẩn Du. Hắn cau mày, từ hướng bên trong khuê phòng của Chu Vân Phương bước đi vội vàng hoàn toàn không để ý đến là mình đang đi về hướng của một người.
"Đại ca!" Vân Dung vừa định tiến lên thi lễ liền bị Hắn ngăn lại.
"Bọn họ đều đã đi, Vân Dung cũng trở về nghỉ ngơi đi."
Vân Dung cười nói: "Đại tỷ mới vừa cùng Ta đi chọn y phục thì suýt nữa té xỉu mà nhị tỷ lại nói do Ta đẩy đại tỷ nên Vân Dung sợ phải lĩnh phạt nên không dám đi xa."
Chu Cẩn Du vừa nghe nói vậy, liền cười ha hả: "Ta biết Vân Dung là nữ trung hào kiệt, nhưng sự kiện lần này cho dù Vân Dung có bản lãnh to lớn thì việc này cũng không có liên quan gì đến Ngươi."
"Đại ca, chỉ giáo cho?"
Chu Cẩn Du ghé miệng sát vào tai Vân Dung thấp giọng nói:"Vân Phương mang thai, Ngươi nói làm sao có thể cùng Ngươi có liên quan được?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]