Nhan Xung Vũ ngưng thần nhìn đôi mắt bà, trong lòng cảm thấy ấm áp, nhịn không được khàn giọng nói: “Nương, con không thể đón Nhược Phi trở về.” 
___ 
Đêm tối dày đặc, Phó Hoài Xuyên rốt cuộc đứng dậy, buộc lại tóc đang chuẩn bị rời đi, chợt nghe thanh âm mỏng manh lại kiên quyết của Lý Nhược Phi: “Phó Hoài Xuyên, sỉ nhục ngày hôm nay, Lý Nhược Phi cả đời không quên.” 
Trong mắt Phó Hoài Xuyên hào quang chớp hiện, cười nói: “Ta chính là muốn ngươi không dám quên.” 
Đẩy cửa, trăng non như lưỡi hái, lòng Phó Hoài Xuyên lại thương tâm như băng tuyết. 
Tâm Lý Đồng càng lạnh hơn. 
Không ngờ đột ngột như vậy, nhanh như vậy. 
Dưới ánh lửa bập bùng của ngọn đuốc mỡ trâu, đầu Bắc Viện vương đầm đìa chảy máu đặt trước mặt. 
Nhan Xung Vũ mà mình xem như con cháu trong mắt dần nhuốm huyết sắc. 
Lý Minh Nguyệt một thân giáp trụ, anh khí ngạo nghễ như nam tử. 
Lý Minh Nguyệt làm phản, Lý Quan Hải làm phản, Nhan Xung Vũ làm phản, Hoa Lê tướng quân làm phản. 
Lý Đồng ngao ngán thở dài, rơi lệ: “Phụ bất phụ, tử bất tử, huynh bất huynh, đệ bất đệ, thiên hoàng quý trụ, thọ niên bất vĩnh —— quả thực vô tình nhất chính là đế vương gia.” 
Lý Minh Nguyệt quỳ một chân: “Chỉ cầu phụ hoàng nhường ngôi, trong điện Vĩnh Yên thi thư vạn quyển, cung nữ trăm người, cung phụng phụ hoàng an dưỡng tuổi già.” 
Nhan Xung Vũ dẫn mọi người quỳ xuống, tư thái lại là dã tâm bừng bừng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thien-ha/3167764/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.