Phó Hoài Xuyên gật đầu, ghì chặt hắn vào lòng, một câu cũng không nói thành lời, chỉ cảm thấy cả người lạnh giá, ngay cả máu cũng đông cứng, thiên địa dù lớn, nhưng lại không có một tia ấm áp. 
Phó Hình Giản đôi mắt lấp lánh phát sáng, rạng ngời như bảo thạch, hơi thở dồn dập, lại cười nói: “Hoài Xuyên, ta sắp chết rồi, ngươi hôn ta đi!” 
____ 
Ra khỏi thành Phó Hoài Xuyên xem xét thương thế của hắn, đã là vết thương chí mạng, thần tiên khó cứu. 
Ba mũi tên của Lý Nhược Phi ngoan độc chuẩn xác, một mũi ngay sau giữa vùng gáy, máu tuôn như thác; một mũi bắn trúng lưng trái, may mắn được nhuyễn giáp bảo vệ, mũi nhọn chỉ cắm sâu hơn tấc; mũi tên thứ ba lại cắm phập vào trong khe hở nhuyễn giáp, sau lưng còn dư tiễn, đầu tên đã xuyên qua ngực trái. 
Lập tức rút hai mũi tên kia trước, đơn giản băng bó, mũi thứ ba không ai dám rút ra, chỉ có thể tiếp tục rút lui trước. 
Phó Hình Giản đột nhiên thấp giọng gọi: “Tứ đệ…” 
Phó Hoài Xuyên ghìm cương ngựa, cúi đầu nhìn hắn, trong nắng mai ảm đạm Phó Hình Giản dung sắc lại chưa từng đẹp hơn lúc này. Da thịt gần như trong suốt, trong bóng râm lóe lên ánh sáng rực rỡ trong veo, con ngươi trước nay luôn phủ một màn sương mờ trầm tĩnh như nước, trong suốt gợi tình, mi mục thanh tú hãy còn đọng nước mưa, càng hiện dáng vẻ thanh dật. 
Phó Hình Giản mỉm cười, nói: “Tứ đệ, ngươi khóc…” Gần như muốn nhấc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thien-ha/3167751/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.