Động tâm? 
Lý Nhược Phi nhìn khuôn mặt gần như hoàn mỹ của Phó Hoài Xuyên, trong lòng hận ý cùng sợ hãi đồng loạt lướt qua. 
Cho đến hiện tại, ta vẫn thường gặp ác mộng, mơ thấy lại rơi vào tay ngươi, bị đánh, bị lăng nhục, bị đâm xuyên xương tỳ bà, khóa chặt giống như dã thú. Không dám nghe tiếng xích sắt, thống khổ trong mộng rõ ràng chân thực, khắc sâu vào linh hồn, thậm chí không thể nói với Nhan Xung Vũ, chỉ sợ hắn thương tâm đau khổ. 
Sao có thể động tâm? 
Trong mộng của ngươi e rằng cũng đã sớm bị vết máu Phó Hình Giản nhuốm thành tiên huyết thảm khốc rồi? 
Hà tất phải hỏi như vậy? 
Phó Hoài Xuyên nhưng vẫn lẳng lặng chờ đợi. 
Giờ khắc này, hắn chỉ muốn vứt bỏ tất cả, chờ đợi một đáp án. 
Lý Nhược Phi trầm ngâm chốc lát, nhìn thẳng vào nhãn thần mong đợi của hắn: “Sẽ không. Ta ngươi ngay từ đầu đã là địch nhân, cho dù những ngày đó ngươi đối với ta rất tốt, với ta cũng là khuất nhục. Ta đã nói, ta ngươi hai người, không chết không ngừng.” 
Phó Hoài Xuyên rũ mi, lạnh lẽo nói: “Vậy ta cũng không còn gì hối hận nữa, ngươi đã không thể yêu ta, ta làm như vậy, ít nhất từng có được ngươi, đời này kiếp này của ngươi, ắt hẳn cũng không thể nào quên được ta.” 
Lý Nhược Phi im lặng. 
Phó Hoài Xuyên bỗng nói: “Ta còn một chuyện muốn nhờ.” 
“Đồng ý với ta, đừng đồ thành. Hơn mười vạn dân chúng trong thành tương lai 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thien-ha/3167740/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.