Cho dù trong loạn thế, mạng người thấp hèn như cỏ rác, mầm móng cừu hận một khi nung nấu, chỉ cần có một tia cơ hội, đều sẽ đột phá cực hạn của người bình thường, vì quốc gia đòi lại nợ máu. 
Tôn quý như Nhiếp chính vương, thấp hèn như thiếu nữ bán hoa, chung quy sẽ vào thời khắc nào đó, mạnh yếu đổi chỗ, thiên mệnh khó trái. 
___ 
Nhan Xung Vũ chung quy không phải Phó Hoài Xuyên, hắn là người hiểu Lý Nhược Phi nhất. 
Phó Hoài Xuyên nếu còn sống, e rằng cũng chỉ có thể thua đến tâm phục khẩu phục. 
Nhan Xung Vũ sâu sắc hiểu, lúc này không buông tay, e rằng từ nay về sau sinh tử cách biệt, không còn khả năng thay đổi được. 
Lý Nhược Phi vừa ngoan vừa tuyệt nhưng sẽ không tính kế với Nhan Xung Vũ, còn Nhan Xung Vũ thì sẽ cân nhắc thế cục mưu đồ sách lược nắm bắt cảm tình. 
Thế nhưng, dù cho là buông tay sau bao toan tính cân nhắc, vậy thì sẽ thế nào? 
Dù sao Nhan Xung Vũ vẫn chọn buông tay, thắng được đường sống quay về. 
Cũng cho Lý Nhược Phi một lý do tiếp tục chờ đợi. 
Lý Nhược Phi một mình cưỡi ngựa, vừa đến bên bờ Kim Giang, chợt nghe sau lưng vó ngựa giục giã, Mục Thiếu Bố một thân nhung trang, giống như đạo cuồng phong tập kích tới: “Lý Nhược Phi! Đợi đã!” 
Lý Nhược Phi quay đầu, đôi mắt trong trẻo sáng tỏ, cười nói: “Ngươi sao lại tìm được ta rồi?” 
“Ta muốn tìm, tự nhiên liền tìm được ngươi.” —— 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thien-ha/3167734/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.