Lý công tử, không phải Bình Nam vương, cũng không phải Lý tướng quân, ba chữ thốt ra, Triệu Mạnh Húc không hổ là tâm can thủy tinh người như pha lê. 
Lý Nhược Phi ánh mắt như đao phong nhịn không được dịu đi vài phần, nói: “Ta rót rượu.” 
Cầm lấy bình rượu, ánh mắt chớp động, đã nhìn ra huyền cơ, bình rượu từ thân bình đến miệng bình ở giữa có vách ngăn ngọc, nửa bên trái là rượu nguyên chất, nửa bên phải lại là rượu độc. Lúc rót rượu, lấy tay nâng đế, khẽ ấn vào đế bình bên trái, rót ra chính là rượu độc. 
Bèn ấn vào đế bình bên phải, vì Phó Hoài Xuyên rót một chén rượu đầy. 
Phó Hoài Xuyên cười đến sáng lạn trước nay chưa từng thấy, nâng chén một hơi uống cạn. Triệu Mạnh Húc cúi đầu không nói, đáy mắt hiện vẻ sợ hãi khiến người không đành lòng nhìn lại. 
Lại nghe Thái tử nói: “Mạnh Húc ngươi ngay cả rót rượu cũng không biết, đi xuống tự lãnh năm mươi roi da.” 
Triệu Mạnh Húc khẽ buông bình rượu vừa muốn đứng dậy rời khỏi điện, Kim Chi phu nhân đôi tay mạnh mẽ nắm lấy ống tay áo của hắn —— ống tay áo màu xanh như làn khỏi mỏng manh, đôi con ngươi như nước chăm chú nhìn hắn, thần sắc thống khổ lại kiên định. 
Triệu Mạnh Húc lại không gỡ được ngón tay thon dài của nàng, nhịn không được cười nói: “Sơ Nhuỵ, nàng có thể giữ ta lại được sao? Ta sớm đã không còn là Triệu Mạnh Húc của ngày trước, Tứ vương gia hùng tài đại lược, đi theo ngài có gì không tốt? Tội 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thien-ha/111406/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.