Sáng sớm hôm sau, Tần Sơ Nhụy dẫn theo thị nữ đến thăm Lý Nhược Phi. 
Bên ngoài noãn các lại thấy vài hạ nhân Minh Tuyền uyển run rẩy đứng bên ngoài, Tần Sơ Nhụy hỏi: “Xảy ra chuyện gì?” 
Thị nữ tên Xuân Xảo đáp: “Vương gia phân phó thái y trong cung đến xem bệnh cho Bình Nam vương, chỉ là Bình Nam vương gia vẫn chưa dậy, nô tỳ không dám vào.” 
Tần Sơ Nhụy nói: “Tại sao không dám vào? Các ngươi hầu hạ người ta như vậy sao?” 
Xuân Xảo ngập ngừng vài tiếng. 
Tần Sơ Nhụy cũng không nhiều lời, đẩy cửa vào trong. 
Nắng mai buông dài trên đầu giường, nhìn mái tóc đen nhánh của Lý Nhược Phi, Tần Sơ Nhụy cười nói: “Nhược Phi, dậy nào!” Vừa bước đến gần, muốn vươn tay túm hắn dậy, trước mắt hàn quang chợt lóe, lưỡi đao sắc bén đã kề sát bên cổ, lạnh lẽo khiến làn da như ngọc toát từng trận giá lạnh. 
Tần Sơ Nhụy kinh hãi nhưng không hoảng loạn, ôn nhu nói: “Nhược Phi, là ta a.” 
Lý Nhược Phi buông đao, lập tức ngã quỵ. 
Tần Sơ Ngụy cẩn thận quan sát, sắc mặt đỏ hồng, hô hấp nặng nề, sờ trán hắn, vừa chạm liền giống như lửa đốt, vội bắt mạch xem thử, mạch đập hỗn loạn, khí huyết suy yếu, chính là sau khi trọng thương không hảo hảo điều dưỡng lại bị tổn thương lần nữa. Vội kê đơn thuốc rồi sai thiếp thân thị nữ Tiêm Nhứ đi sắc thuốc. 
Vừa chuẩn bị rót cho hắn một cốc nước ấm, ống tay áo căng ra, là hắn kéo lại. 
Chỉ nghe Lý Nhược Phi thấp giọng nói: “Đừng đi, Sơ Nhụy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thien-ha/111404/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.