Vân Thi Ca đem một loạt ý nghĩ trong đầu nói ra:“Anh đeo mặt lạ chẳng phải là vì ghét phiền phức sao, phiền phức lớn nhất là gì? Đương nhiên là phụ nữ. Anh là ai là Lục Hắc Thần, người đứng đầu một gia tộc thì cần nhất là có người nối dõi, mà muốn người
nối dõi thì cần có vợ, mà muốn có vợ thì cần phải đi xem mắt, mà muốn không phải đi xem mắt thì phải có bạn gái”. Với lí lẽ của mình Vân Thi Ca nghĩ Lục Hắc Thần không thể phản bác vì lí lẽ quá chặt chẽ.
Môi Lục Hắc Thần cong lên, lập luận gì đây.
-“Điều phiền phức nhất là phụ nữ, chẳng lẽ cô không phải phụ nữ”.
Vân Thi Ca á khẩu.
-“Cô không muốn tôi có vợ, cũng không muốn tôi có con”.
Chẳng phải lí lẽ của cô không có khuyết điểm nào sao, giờ bị cho là câu nói có ý nghĩa mập mờ.
Chỉ là muốn lấy công chuộc tội một cách an nhàn nhất thôi, nên cô mới lấy ra lí lẽ có chút kì quọăc này.
Cô thật hận không thể đào cái lỗ chui xuống.
-“Nhưng, đề nghị không tồi”.
-“Đương nhiên là không tồi rồi”. Ha, nói móc nãy giờ rồi kết luận lại một câu không tồi.
Lục Hắc Thần:“ Mai tới gặp tôi”.Rồi lên xe chạy đi mất.
Vân Thi Ca:“Này, vậy còn tôi”.
Dù gọi thế nào thì Lục Hắc Thần đã lái xe đi mất.
Đồ vô tâm, bây giờ bỏ cô ở đây thì cô biết về kiểu gì, cô hận, hận không thể băm thây hắn ra.
Xe của Lục Hắc Thần đi cả ngày cũng không hết xăng, còn xe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thi-ca-em-la-cua-toi/47285/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.