Kế hoạch của Diệp Lạc Hy đã được tất cả đồng ý, thông qua và thực thi.
Thế nhưng….
“Lão tứ, ngươi nhắm bản thân mình có làm được không?” Hỗn Độn vỗ vai Thao Thiết.
Hắn nhíu mày nhìn Hỗn Độn: “Ngươi đang khinh thường ta sao?”
Hỗn Độn cười: “Ngươi đừng tưởng bọn này không biết ý định của ngươi. Yên tâm, lúc ngươi thực thi chuyện này, bọn ta đều phải cung cấp năng luọng cho ngươi.”
Thao Thiết gạt cái tay của Hỗn Độn ra, trừng mắt: “Ta biết đám các ngươi dễ gì cho ta được một mình hưởng hết công lao này. Nhưng đừng có quá đáng. Là nàng nhờ vả ta, không phải các ngươi.”
Hỗn Độn cười, nhưng gân mặt hắn đã nổi lên, giận dữ: “Ngươi nói lại coi cái thằng rụt lưỡi?”
Thao Thiết nhướng mày: “Ta nói không đúng sao? Lão già?”
Diệp Lạc Hy nhìn hai người họ cãi nhau, cảm thấy có chút trẻ con. Nàng quay sang hỏi Đào Ngột: “Phu quân. Chàng còn nhớ đến chuyện chàng từng hứa với ta hay không?”
Đào Ngột nuốt nước miếng. Hắn tái mặt hỏi nàng: “Nương tử, liệu ta có thể từ chối chuyện này được không?”
Diệp Lạc Hy mỉm cười nhìn Đào Ngột, nàng thản nhiên: “Phu quân, ta đã sinh hai nhi tử cho chàng đó. Chẳng qua chỉ là một chút nhờ vả như vậy, chàng cũng không muốn giúp ta sao?”
Đào Ngột quỳ rạp xuống ôm chân nàng, nước mắt lại rơi lã chã, đôi mắt to tròn a to tròn đang ngẩng đầu cầu xin nàng đừng tàn nhẫn như vậy với hắn: “Nương tử, nàng thủ hạ lưu tình, đao hạ lưu nhân đi mà. Ta sai rồi mà.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thanh-yeu-vuong-chi-chien-than-tai-thuong-trung-sinh-ta-lam-lai-tat-ca/366689/chuong-418.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.