Lưu Nhất Thanh tĩnh lặng ngồi an nhàn trong phòng đọc sách. Bỗng dưng có rất nhiều người từ bên ngoài xông thẳng vào phòng của hắn. Dẫn đầu chính là một thiên tướng của tiên tộc.
Lưu Nhất Thanh không hề tỏ ra một chút bất ngờ, mà hắn thoạt giống như đang chờ đợi hơn.
“Nửa đêm nửa hôm, các ngươi tự ý xông vào thư phòng của ta, làm gián đoạn thời gian bổn tiên quân đọc sách. Đây là tội gì?” Đối mắt ấy vẫn không rời khỏi cuốn sách trên tay.
Cuốn sách mà hắn đọc có tựa đề là: Tu Tiên Kỳ Nhân Nghịch Thiên, là cuốn sách mà Tinh Vũ dày công viết ra, yêu cầu hắn đọc thử xem văn phong thế nào. Lưu Nhất Thanh phải tấm tắc khen rằng, luận văn của Tinh Vũ không chút nào tệ, có điều hơi quá phô trương a.
Tiên tướng kia nhìn thấy Lưu Nhất Thanh vẫn bình thản tựa hồ như hỗn loạn trước mắt hắn chẳng là cái gì. Tiên tướng tức giận, hướng mũi đao về phía Lưu Nhất Thanh mắng: “Vô sỉ tột cùng! Ngươi tốt xấu gì cũng là người của tiên tộc bọn ta, vậy mà lại đem mật tin của bọn ta bán cho thái tử điện hạ. Ngươi có phải là chán sống hay không? Ngươi có ý đồ gì?”
Lưu Nhất Thanh điềm nhiên chống cằm, đến cái nhìn cũng lười đưa đến nhìn tiên tướng kia, nói: “Bí mật của các ngươi là cái gì? Chẳng có chút gì thú vị cả, bổn tiên quân ta chẳng thèm đếm xỉa đến mấy chuyện tầm phào xung quanh. Bình thường các ngươi đã không cho bổn tiên quân ra ngoài thì cũng thôi đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thanh-yeu-vuong-chi-chien-than-tai-thuong-trung-sinh-ta-lam-lai-tat-ca/366683/chuong-412.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.