Từ người An Nhiên đang tỏa ra một làn khói đen, và làn khói đen đó từ từ tích tụ lại trước miệng hắn, Na Tra đang nhai nhóp nhép cái đống khói đen từ người An Nhiên.
“Sao? Lão sư phụ bảo ta đi theo tỷ ấy, nhất định sẽ có đồ ngon. Ta không ngờ là ta sẽ có được đồ ngon thật.”
Na Tra có một khả năng, chính là hấp thụ ma khí của người khác như một dạng lương thực thực phẩm giàu chức năng để bổ sung cho chính mình, đồng thời biến cái tâm ma của người khác thành cái sức mạnh của bản thân. Linh châu tử thân mang ma khí không thể loại trừ, đây chính là một trong những bài học mà sư phụ hắn đã chỉ dạy cho hắn.
“Sư phụ bảo ta trông chừng lục sư tỷ. Hóa ra là cho ta đồ ăn ngon. Ngoàm.” Hắn há to miệng ngoạm lấy một miếng lớn bóng tối tỏa ra từ người An Nhiên. Mục Thiên Thiên cảm thấy thật có chút an tâm hơn khi đôi mắt của An Nhiên đã không còn đỏ lừ lừ như trước nữa. Nàng đưa tay lên chạm đến gương mặt của An Nhiên, khẽ gọi: “Tiểu lục?”
An Nhiên ánh mắt vẫn còn rất đỏ, nhưng cũng đã hiện lên thần hồn của mình trong đó chứ không còn rơi vào trạng thái vô thần, đằng đằng sát khí như lúc Lưu Nhất Thanh rời đi nữa.
“Ân, sư tỷ gọi ta?”
Mục Thiên Thiên thầm nhẹ lòng. Ít nhất tiểu sư muội đáng yêu của nàng vẫn chưa bị thần tình át thần trí, như vậy là đủ rồi. Nàng nói: “Ta biết muội đang không tin tưởng đại sư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thanh-yeu-vuong-chi-chien-than-tai-thuong-trung-sinh-ta-lam-lai-tat-ca/366677/chuong-406.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.