“Sư phụ, con sai rồi.” Nam tử có gương mặt xinh đẹp như hoa như ngọc, đôi mắt thạch ngọc thiên thanh ẩn dưới hàng mi cong rũ xuống, ủy khuất quỳ dưới đất, cúi đầu, tay vân vê tà áo.
Diệp Lạc Hy đỡ trán: “Con còn dám nói mình biết sai rồi à?”
Hắn càng muốn khóc hơn: “Sư phụ, không phải là con không muốn động thủ. Chẳng qua là con sợ liên lụy đến người, lại để người phải đi giải quyết hậu quả do con gây ra. Sư phụ, con không đành.”
Bạch Trần Việt ở bên cạnh, y đặt tách trà xuống, nói: “Vậy bây giờ nhóc con ngươi không chỉ gây ra hậu quả cho nàng mà còn liên lụy đến ta luôn cơ đấy.”
Diệp Lạc Hy quay sang trừng mắt y: “Ta còn chưa nói ngươi đâu! Rõ ràng là đã giăng kết giới bảo ngươi im lặng ngồi xem. Ngươi không chỉ đục thủng kết giới của ta chạy xuống, còn bày ra một màn phụ tử tình thân. Hay lắm, đồ nhi ta nuôi dưỡng bao nhiêu năm, vốn dĩ là muốn khi ta về nhà có người bóp vai dâng trà. Vậy mà nó còn chưa báo hiếu cho ta ngày nào, đã gọi ngươi là cha.”
Bạch Trần Việt dựng cả lông lên, y im lặng co người thật sát thành ghế, tránh xa Diệp Lạc Hy nhất có thể, mồ hôi lạnh túa ra như tắm, lẩm bẩm: “Chẳng qua là bồn hồ đây cảm thấy đám người đó ức hiếp trẻ nhỏ quá mức, ta gai mắt thôi mà.”
Lưu Nhất Thanh cũng nói: “Sư phụ, lúc đó con cũng bất ngờ quá, cho nên vừa để cho Bạch tiểu thúc không mất mặt, con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thanh-yeu-vuong-chi-chien-than-tai-thuong-trung-sinh-ta-lam-lai-tat-ca/366670/chuong-399.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.