“Thượng thần, người có đang nghe không?” Ngao Trung nhìn Diệp Lạc Hy vừa bần thần, vừa lẩm bẩm mấy câu không rõ, e dè hỏi lại.
“Nhiên nhi là công chúa của nhân ngư tộc. Nàng là công chúa của nhân ngư tộc. Nàng chính là công chúa của nhân ngư tộc. Tại sao? Tại sao lại là nàng? Nhiên nhi, tại sao? Tại sao? Tại sao? Tại sao?” Khóe miệng Diệp Lạc Hy có một cái bóng trắng bay phấp phới thoát ra.
Na Tra nhìn thấy, hắn khẽ rút tay Ngao Bính ra, sau đó tiến về phía trước, cầm cái bóng kia nhét lại miệng sư phụ mình, nhắc nhở nhỏ nhỏ: “Sư phụ, người tập trung vào một chút. Người có gì muốn hỏi, thì đợi về hỏi sư tỷ sau cũng được a.”
Nàng tỉnh ra, sau đó ho khan một câu, nói: “Xin lỗi, ta thất lễ quá. Mời hai vị điện hạ tiếp tục, ta đang nghe đây.”
Ngao Hạn lại tiếp câu chuyện đang giang dở.
Lại nói, năm mươi năm trước, An Nhiên hoàng hậu mang thai. Khi đó, người vui nhất chính là Ngao Trung và Ngao Hạn. Ngao Quảng thậm chí còn sợ nhân ngư hoài thai dòng giống của long tộc khó khăn, ông ấy đã đem long châu của mình ra để bồi dưỡng thai khí cho An Nhiên. Đến khi An Nhiên công chúa lâm bồn, đột nhiên, Long cung bị tấn công. Đám hắc y nhân ngoại lai đó kẻ nào thực lực của rất mạnh, đều là linh đế cảnh trở lên, cho nên chúng nhân trong ngoài, trên dưới Long cung đều cố gắng bảo vệ hoàng hậu đang lâm bồn.1
Cũng may là phụ hoàng bọn hắn là Ngao Quảng, còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thanh-yeu-vuong-chi-chien-than-tai-thuong-trung-sinh-ta-lam-lai-tat-ca/366640/chuong-369.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.