Kiểm tra con rồng nhỏ này xong, xác định đứa bé một không đau ốm, hai không bị thương, ba không trúng độc, nàng mới an tâm đưa đứa bé quay lại, nhìn thấy Na Tra đang lấm lét nhìn mình, ánh mắt đứa nhỏ ánh lên sự vô (số) tội mà hỏi rằng: “Sư phụ? Người đưa y đi đâu?”
Nàng đem đứa bé đặt lên đùi mình, ngồi xuống, tay búng nhẹ một cái làm cho nhóm củi trước mắt bén lửa: “Đi kiểm tra tiểu tử này một chút. Cũng may ngoài bị thương ra thì cũng không có gì quá nghiêm trọng. Mỗi tội, hơi gầy.” Nàng đưa tay bẹo lấy cặp má đứa nhỏ, phán một câu.
Dưới ánh lửa lấp lánh, Na Tra cùng Hỗn Thiên Lăng quấn quýt bên Diệp Lạc Hy, nhìn chằm chằm hài tử ba tuổi rưỡi đang được Diệp Lạc Hy ôm trong tay. Bởi vì ở chốn rừng không mông quạnh này, nàng không thể tìm được cháo ấm cho đứa bé. Mà, vốn dĩ đứa nhỏ này là long tộc. Năm xưa nàng nhặt về Vũ Lâm Thanh, cũng là đứa nhỏ này nhai thịt nướng mà lớn đó.
“Cắn không được sao?” Nàng đưa miếng thịt được cắt vừa miệng đến trước mặt tiểu long này. Nhưng hình như thịt hơi dai, cho nên đứa nhỏ mới cắn không được.”
“Trước đây, mỗi lần ăn cơm, nương thân đều nhai thịt mớm cho ta. Bây giờ a nương bị đám người kia sát hại rồi, ta mỗi ngày trốn trong rừng chỉ biết cào nhỏ thịt sống, ăn được bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, ăn không được ta chỉ đành liếm.” Hài tử ba tuổi thành thật nói.
Diệp Lạc Hy động lòng rồi. Nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thanh-yeu-vuong-chi-chien-than-tai-thuong-trung-sinh-ta-lam-lai-tat-ca/366638/chuong-367.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.