Na Tra lớn rất nhanh. Chỉ mới ba tuổi, lại có bộ dáng của đứa trẻ lên bảy. Hắn rất thông minh, cũng rất hiếu động. Thành ra, việc dạy dỗ hắn có phần hơi cực nhọc hơn cho Diệp Lạc Hy.
Thế nhưng, có ai từng bảo nàng chính là sư phụ tồi nhất chưa?
Nàng đưa ngụm trà lên miệng, nhấp một ngụm, thầm nghĩ, hình như là có rồi.
“Lão bà tử! Thả ta ra! Thối bà tử! Thả tiểu gia xuống! Bớ người ta! Bắt nạt con nít!” Lý Na Tra – một trong những vị thần tiên mang sức mạnh nghịch thiên nhất của Thiên giới – hiện tại hắn đang bị sư phụ mình trói gô lại, treo ngược lên cây. Bởi vì tiểu tử này bản tính ngỗ nghịch, trời sinh hấp thu ma khí biến thành thực lực, cho nên bản tính khó thuần, lại không ai dám dạy dỗ y.
Diệp Lạc Hy thở dài một hơi, giống như tâm đang thiền định, miệng nở nụ cười bồ tát, nhìn thập tam nhà mình, nói: “Chừng nào con nói cho ta nghe được bản thân mình sai ở đâu, ta sẽ thả xú tiểu tử con xuống. Còn không thì con cứ chịu treo lên ở đó đi. Nếu thích, con có thể dãy thoải mái. Chỉ linh lực của ta trói được cả hung thú (ừ, nói huỵnh toẹt ra là trói gô phu quân nhà nàng lại đó) thì tiểu tử con đừng mong dãy thoát khỏi nó.”
Na Tra càng thêm không phục. Hắn gào lên: “Vậy thì ta sai chỗ nào?! Tiểu gia mới không có sai! Lão bà tử! Ngươi dám trói gô ta lên như vậy, đợi tiểu gia thoát được cái đống búi chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thanh-yeu-vuong-chi-chien-than-tai-thuong-trung-sinh-ta-lam-lai-tat-ca/366636/chuong-365.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.