Chương trước
Chương sau
- Đầu tiên, có vẻ hơi tâm linh một chút và cũng hơi thiên hướng đạo giáo một chút. Các nhân vật sắp xuất hiện, đã xuất hiện mà các độc giả đọc tên cảm thấy quen thuộc ở đây đây đều là những vị chân quân vô cùng cao quý trong truyền thuyết về thần linh của Trung Hoa.
- Lạc mỗ lại lấy họ ra để viết cho câu chuyện của mình, thật sự là có cảm giác sai trái, tội lỗi. Ta xin dập đầu ba cái tạ tội trước các vị thần tiên chân nhân. Nếu các vị có thật sự hiển linh trách tội, ta cũng xin nhận.
- Ta chỉ lấy danh, không lấy hình tượng trong truyền thuyết, tiểu thuyết, cũng không đả động gì đến thực lực của họ từng được giai thoại ghi lại, miêu tả, cũng không dựa vào bất cứ phim ảnh nào. Danh là ta mượn của họ, tên là của nhân vật, số phận và thực lực của họ ở trong câu chuyện này về sau là do ta định đoạt, không hề liên quan đến đạo giáo.
- Tất cả các nhân vật đều là OOC, tất cả các nhân vật đều là trí tưởng tượng của tác giả, tất cả các nhân vật đều không hề có thật.
==== Ok, bắt đầu, quay lại mạch truyện thôi ====
Cái gọi là mười dặm hồng trang, hóa ra lại vô cùng linh đình như vậy.
Bởi vì đại hôn hôm nay được tổ chức cho vị Nữ Đế đầu tiên của Thanh Khâu cùng Nguyên Thủy Thiên Tôn của Thiên giới, cho nên đại lễ thành hôn được tổ chức vô cùng linh đình và xa hoa.
“So với đại hôn của Thiên Đế, cái này còn xa hoa gấp bội đi.” Diệp Lạc Hy tấm tắc cách làm việc của nội vụ phủ của Thiên Đình. Hình như cái nơi đó do chưởng quản của Thiên Giới, tức là tam đệ của Thiên Đế, gọi là Mộc Thiên Tu làm chủ thì phải. Quả nhiên là ân cần, chu đáo, tỷ mỉ đến tận đường tơ kẽ tóc mà.
“Sao thế nương tử? Nàng không hài lòng vì năm đó gả cho bọn ta sơ sài sao?”Cùng Kỳ ủy khuất tựa cằm lên vai nàng, ôm nàng từ đằng sau, khẽ xoa cái bụng còn bằng phẳng của nàng, ủy khuất ra mặt, tựa hồ như sắp khóc tới nơi rồi.
Nàng mới bật cười khẽ, đưa tay lên vuốt ve gương mặt đẹp như tác phẩm điêu khắc nghệ thuật đầy xuất sắc đang chực chờ muốn rơi lệ bên cạnh mình, nói rằng: “Nào có đâu? Ta lại cảm thấy, nếu như sau này hài tử của chúng ta, đồ nhi của ta và cả mấy cái biểu đệ của ta gả đi, ta đang dự tính xem nên giảm bớt quy củ rườm rà như thế này lại như thế nào a.”
Cùng Kỳ hôn lên môi nàng, một cái, hắn nói: “Nghe theo lời của nương tử hết. Nàng bảo thế nào, thì chính là thế đấy. Chỉ cần chúng nó gả đi hết, thành gia lập thất, tự có giang sơn của mình, khi đó đại kế của nàng thành công, ta nhất định sẽ giao tất cả mọi thứ của chúng ta hiện có lại cho chúng, còn chúng ta chỉ cần đưa nàng đi ngao du sơn thủy khắp thiên hạ là được.”
Nàng mới nói: “Còn chưa bắt đầu, đã tính tới kết thúc rồi sao? Chàng tính có xa quá không a?”
Hắn lắc đầu, lại tựa cằm lên vai nàng, cười vui vẻ: “Không có gì là thừa thãi. Ta nhìn ra tương lai chúng ta nhất định sẽ thắng mà. Nàng yên tâm. Nếu như không thắng, cùng lắm chúng ta thay nàng hủy thiên diệt địa là được.”
Nàng mới bật cười, khẽ véo má hắn, nói: “Ngỗ nghịch quá!”
Tặc lưỡi cảm thán như vậy, quy cũ từ bao đời nay vẫn hoàn là quy củ. Nàng không hề muốn nếu một ngày nào đó đồ nhi của mình, hoặc biểu đệ của mình, hoặc là hài tử của mình có đại hôn lại phải chịu đủ quy củ rườm rà, phức tạp đến không cần thiết thế này.
Dao Quang gả đi, nàng phải để cho Thái Thượng Lão Quân cùng Linh Bảo Thiên Tôn đến tận nơi rước dâu đón lên. Cha mẹ cũng chỉ có thể nhìn mặt con cái một lần trước khi đội khăn phủ đầu lên cho nàng. Sau ba năm đại hôn, Dao Quang mới có thể trở về thăm cha mẹ. Mà chức vị của nàng là Nữ Đế Thanh Khâu cũng phải truyền lại cho người khác. Từ nay về sau, núi Thanh Trì của Thanh Khâu đã trở thành nơi vô chủ, sát nhập với đất Thanh Lương của Tam Hồ Đế, trở thành địa phận của tam ca nàng.
Đi theo nàng hộ giá lần này có Thất Sắc Cửu Vĩ Hồ của Thanh Khâu, ngoài ra còn có hai người Vũ Lâm Thanh và Mộ Cửu Vân hỗ trợ bưng lễ vật. Nhưng khi nhìn thấy con rồng ngốc nhà mình, nàng vừa nhìn sang bên cạnh hắn đã thấy khóe miệng mình giật hai cái. Tại sao lúc này chỉ có A Thanh cùng cái tiểu xú tử A Viên vậy? Vân Ca đâu?
Lúc này, nàng liền nhìn thấy tiểu tam Lâm Tử đang ôm cái bào đệ trong bộ dáng hài tử vừa biết ngồi Không nhi chạy đến tìm nàng. Hai đứa vừa tới liền được Đào Ngột và Thao Thiết ôm lên cao, để xem rước dâu cho rõ. Nàng quay sang hỏi hai đứa nó: “Này, Cửu Vân đâu? Sao lại là đại ca của hai đứa bưng tráp thay?”
Không nhi ngây ngô lắc đầu, còn Lâm Tử chỉ về phía Diệp phủ, hồn nhiên nói: “Sáng nay ra Vân ca ca nói huynh ấy bị đau khớp hông, hai chân bủn rủn thấy rõ, cho nên sớm đã được nhị ca cùng Hiểu Hiểu tỷ tỷ dìu về Diệp phủ trước rồi.”
Diệp Lạc Hy: “….”
Cái gì mà bị đau khớp hông? Hắn ngủ sai thế sao? Nhưng rõ ràng là có con rồng ngốc kia bên cạnh như vậy, hắn cho dù tướng ngủ có thật xấu cũng một mực nằm ngoan ngoãn kia mà?! Sao đột nhiên lại bị đau khớp hông?1
“Lát nữa dặn lấy cao dược bôi cho hắn.” Nàng gãi gãi má, lại dặn dò Diệp Quân bằng thần giao cách cảm.
Rồi chép miệng: Đáng tiếc, đại hôn lớn như vậy mà hắn lại không được đến xem náo nhiệt. Nàng cũng chỉ đành tiếc thay hắn thôi.
Lại nói, đám đồ đệ của Diệp Lạc Hy lại hóng chuyện vui còn hơn cả chim vỡ tổ. Đã thế đám này còn rủ thêm vài người nữa chia tổ hợp để bàn luận, khiến cho hôn lễ đang tôn nghiêm lại bị nhiều người chú ý đến cái đám ong vỡ tổ này. Tất cả bao gồm ba nhóm chính, đều do những vị anh tài trẻ tuổi, tài năng xuất chúng bậc nhất của Thiên giới, cũng có một vài vị của Ma giới giúp sức.
Kim Mặc Nghiên, Hạ Hàn Không, Lam Hạo, Chu Thành, Chu Minh, Tiêu Nguyệt Hoa, Hao Thiên Khuyển, Ti Mệnh và Nguyệt Lão tụm năm tụm bảy cá cược xem đêm nay Thiên Tôn liệu có thể động phòng nổi hay không, liệu rằng lão nhân gia như Ngọc Thanh Nguyên có thể trị được lão bà Bạch Dao Quang hay không, hoặc cá cược xem liệu rằng giữa đại hôn, lúc vừa bái đường làm lễ hợp cẩn xong, Ngọc Thanh Nguyên sẽ khóc cả ngày hay là chỉ khóc trong một nén nhang rồi thôi.
Lưu Nhất Thanh, Nhạc Tử Liêm, Mục Thiên Thiên, Quân Cửu, Chu Sa lại bàn luận về thiên tình sử, nợ tình duyên của hai người họ đẹp như thế nào, gian nan, vất vả bao nhiêu, cay đắng, ngọt bùi đều đã trải qua hết mới có được như hôm nay, thật là một câu chuyện tình đẹp như tranh vẽ, sách viết, được lưu truyền hậu thế, đời đời khắc ghi.
Bạch Hiểu Hiểu, An Nhiên, Dương Tiễn, Thanh Loan, Đào Mộc, Dạ Tư Hàn, Dương Thiềm thì lại sáng mắt nhìn về phía hôn lễ long trọng và linh đình kia, thậm chí là bản thân còn tự tưởng tượng đến giấc mơ màu hồng về cuộc sống sau hôn nhân của hai vị đại cường giả như vậy sẽ đẹp biết bao, sẽ hạnh phúc biết bao. Bọn họ còn tự mình tưởng tượng đến cảnh cẩu lương của hai người họ có thể rải khắp Tam Thiên, Lục Địa Thất Hải nhiều như thế nào, khiến chúng nhân nghẹn chết.
Cuối cùng là một nhóm thuộc số ít người bao gồm Thiên Bồng, Thanh Long, Bạch Hổ, Mộng Ma và Tiêu Nguyệt Dạ sẽ đi dẹp trật tự do ba nhóm trên bày đầu. Chính xác mà nói thì Thiên Bồng sẽ cố gắng đi dẹp trật tự của nhóm thứ hai, Thanh Long, Bạch Hổ sẽ cố gắng đi giữ Dạ Tư Hàn miệng mồm tía lia, không chuẩn quy củ và hình tượng và Thiên Bồng sẽ đi dẹp trật tự của nhóm thứ ba (mặc dù sau đó, hắn cũng trở thành thính giả của cuộc hội thoại đấy)
Chúng nhân cũng vì vậy mà chia làm bốn nhóm người chính. Một là tham gia vào vụ cá cược của đám ngưu tầm ngưu, mã tầm mã do Kim Mặc Nghiên và Tiêu Nguyệt Hoa bày đầu. Hai là cùng nhóm văn chương thi ca của Lưu Nhất Thanh, tiếp tục vẽ lên câu chuyện đầy rẫy yêu hận tình trường, chan chứa tiếng cười và nước mắt của hai vị đại thần tiên. Ba là sẽ gia nhập cùng nhóm Dương Tiễn, tiếp tục phân tán tư tưởng tình yêu tươi đẹp của cặp đôi tuổi đời chênh lệch quá mức kia. Và bốn chính là khẩn khoảng đến tìm vị Bách Chiến thượng thần nào đó xin nàng dẹp trật tự hiện tại đi, mặc cho phu quân của nàng giữ nàng như giữ kẽ, khó ai mà tiếp cận nổi.
Rốt cuộc, hôn lễ của Nguyên Thủy Thiên Tôn đã sớm không được tôn nghiêm và quy củ như dự tính của Mộc Thiên Tu mà trở thành một hôn lễ bình phàm, đặc sắc thực thụ chứ không tẻ nhạt như cách mà nhiều người đã nghĩ về nó.
Lại nói đến buổi lễ thành hôn đầy long trọng này.
“Chậc! Ta đã nói là mũ phượng làm bằng thanh không kim cho nó nhẹ, vậy mà a phụ, a mẫu cứ cố chấp phải làm bằng vàng ròng. Đội lên nặng đầu muốn chết.” Bạch Dao Quang ngồi trong kiệu, tay vừa phe phẩy quạt, một chân co lên ghế ép sát người, tạo thành dáng ngồi không chút quy củ mà còn có phần thô kệch. Tay thì quạt lấy quạt để bởi nàng đang cảm thấy nóng nực.
Mũ phượng đã nặng, y phục còn may đến tám lớp. Đã vậy, bởi vì ngực nàng lớn, cho nên đã bị người phụ trách bó lại cho thon, để mặc y phục cho đẹp, che đi phần cơ thể bị đánh giá là dung tục của nàng. Thành ra, người thì nóng, đầu thì nặng mà thở cũng không ra hơi. Nàng thầm kêu trời. Sớm biết gả cho cái lão già kia khổ sở thế này, nàng mới không gả nữa.
Nàng vừa dựa người vào một góc thành bên trong kiệu, khẽ phóng thần lực ra bên ngoài nhìn. Vốn dĩ đại hôn của Thiên giới vừa long trọng vừa thanh tịnh, lại bị đám người Diệp Lạc Hy khuấy động lên cho thật náo nhiệt. Trong lòng Bạch Dao Quang cảm thấy đỡ đi được phần nào nhàm chán của rồi đi. Bởi vì thật sự, yên tĩnh quá lại khiến nàng cảm thấy ngột ngạt. Ồn ào như bây giờ lại mang theo chút âm hưởng hoang dã của Thanh Khâu, dường như gả đến đây nàng cũng cảm thấy không tệ, thật giống như đang về nhà vậy.
Lại đưa thần lực nhìn về đằng sau kiệu. Mười dặm hồng trang này… phô trương quá đáng rồi!
A phụ, A nương, đại ca, nhị ca, tam ca, tứ ca, nghĩa nữ, nghĩa hiền tế, hai phu phụ thông gia, còn có Chiết Nhan, cái tiểu nha đầu Diệp Lạc Hy, rồi mấy điệt tử của nàng nữa. Đồ cưới đã khoa trương, kiệu khiêng mười hai người khiêng càng khoa trương, mà đến cả của hồi môn đằng sau nàng lại càng càng khoa trương. Cộng thêm sính lễ của lão đầu kia đưa tới, a mẫu cũng đã dặn dò kỹ, thêm vào của hồi môn cho nàng. Mười dặm hồng trang này đúng thật sự là quá trêu ngươi rồi.
“Đến Cửa Thiên Môn! Tân nương xuống kiệu!”
Ngoài kiệu có tiếng hô lớn của một vị mama do nội bộ của Thiên Giới phái đi.
Màn kiệu vén lên. Không khí bên ngoài Thiên đình lúc này tuy không lạnh, nhưng lại mang theo cảm giác mới lạ cho Bạch Dao Quang. Rõ ràng không phải hôm nay là lần đầu tiên nàng lên Cửu Trùng Thiên, cớ sao nơi này bây giờ quả thực có phần lạ lẫm.
Bên ngoài, vốn dĩ mọi người đã im lặng đến nín thở để chờ đợi. Vậy mà chỉ vì một tiếng hoan hô của thập nhất đồ đệ của vị Bách Chiến thượng thần nào đó, không khí đang tịch mịch bỗng trở nên náo nhiệt hơn bao giờ hết.
Chẳng biết vì đâu, Dạ Tư Hàn lại đột nhiên xuất hiện đằng sau Mộc Thiên Tu. Dương như, Mộc Thiên Tu đã được vị tân lang nào đó dặn dò trước, vừa thấy người kia xuất hiện, y đã vui vẻ nhường lại quyền phát thanh cho người ta. Dạ Tư Hàn – con người đã được đám tiểu bối ngưu tầm ngưu, mã tầm mã nhà mình huấn luyện trước mấy ngày liền - nhận được bảo pháp truyền âm, liền hô lớn: “Tân nương khoan hãy xuống kiệu!”
Mọi người vô cùng bất ngờ trước tiếng hô không có quy củ này của Dạ Tư Hàn, đến cả Thiên Đế cũng phải trợn mắt mà nhìn. Sau đó, như nhận được ánh mắt vị sư huynh lâu ngày không gặp. Lại nghe vị Ngọc Đỉnh chân quân ấy nói vài câu, Thiên Đế chợt hiểu, liền cùng các sư huynh, sư tỷ đi về phía Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Bạch Dao Quang đột nhiên nghe Thái Tử Thiên Tộc nói như vậy, nàng không hiểu chuyện gì cả. Thế này rốt cuộc là thế nào?. Thoạt nghe thấy tiếng cười khúc khích của Diệp Lạc Hy bên ngoài, nàng lại càng cảm thấy kỳ lạ hơn. Tại sao Diệp Lạc Hy lại cười? Có gì đáng cười sao? Mà lúc này, Thất Sắc Cửu Vĩ hồ cùng đoàn đưa dâu cũng đồng loạt cười rộ lên không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Diệp Lạc Hy rời khỏi vòng tay của phu quân mình, đến trước kiệu của Dao Quang. Trên tay nàng cũng là một bộ dụng cụ truyền âm khác, nàng hô lớn: “Hôm nay là đại hỉ rước dâu của gia gia và nãi nãi ta.”
Diệp Lạc Hy mỉm cười nhìn tân lang trong bộ hỉ phục long trọng đang trợn mắt nhìn cháu gái mình, ngạc nhiên lắm. Mà lúc này, chẳng biết vì sao mà cả Thái Thượng Lão Quân cùng Linh Bảo Thiên Tôn, còn có cả ba hai vị đồ đệ của Nguyên Thủy Thiên Tôn lần lượt xuất hiện đằng sau lưng sư phụ mình. Mười ba vị đồ đệ ấy bao gồm Quảng Thanh Tử, Hoàng Long chân nhân, Xích Linh Tử, Cụ Linh Tôn, Thái Ất chân nhân, Linh Bảo đại pháp sư, Văn Thù quảng pháp thiên tôn, Phổ Hiền chân nhân, Tử Hàng đạo nhân, Ngọc Đỉnh Chân nhân, Đạo Hạnh chân quân, Thanh Hư đạo đức chân quân. Bọn họ đều đến vừa dự đại hôn của sư phụ vạn năm thiết thụ không nở hoa, vừa chuẩn bị xem kịch vui.
Mà lúc này, Nguyên Thủy Thiên Tôn còn chưa hiểu chuyện gì, đã nghe bên dưới, Diệp Lạc Hy liếc nhìn Dạ Tư Hàn, chỉ thấy hắn gật đầu một cái, cả hai cùng hô: “Nếu tân lang muốn rước tân nương tử, nhất định phải vượt qua thử thách mới có thể có được vinh dự rước tân nương! Bằng không, hôm nay dù cho có đại hỉ bái đường, cũng tuyệt đối phải không cho người được phép động phòng!”
Chúng nhân nhìn nhau, đồng loạt hào hứng đến mức ầm ĩ. Từ xưa đến nay, đại hôn của thiên giới là thứ nhàm chán và dài dòng nhất, vậy mà hôm nay vì một đại kế bày trò của Thái tử Dạ Tư Hàn cùng Bách Chiến thần Diệp Lạc Hy mà thay đổi, thậm chí còn náo nhiệt hơn trước đây.
Đây là một làn sóng mới mẻ, thành ra chúng nhân đã nhanh chóng ủng hộ, rầm rộ hưởng ứng một cách nhiệt liệt, hóng hớt xem thử thách mà Diệp Lạc Hy cùng Dạ Tư Hàn muốn thách thức một trong những người đứng đầu cả thiên hạ này cái gì a.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.