Năm nàng mười tuổi, do thức tỉnh thất bại, lại còn bị phản phệ do một lúc thức tỉnh đa căn linh, cho nên phản phệ rất nặng. Nàng bị bọn họ ném vào nhà kho, mặc cho tự sinh tự diệt. Hắn cũng phải cảm phục nàng. Chỉ dựa vào việc bản thân vô thức hấp thu linh khí của đất trời nơi đây mà tự mình chữa lành thương, an toàn sống sót qua kiếp nạn.
Năm nàng mười lăm tuổi, Đế Quân phát hiện ra nàng có đa căn linh, là thiên tài hiếm có. Thế nhưng, hắn lại không hề ưa thích đứa trẻ ấy, còn gán cho nó cái danh “tai họa” của thiên hạ này. Giam giữ đứa trẻ ấy ở trên một ngọn núi cao thiếu hụt linh lực tu luyện, mỗi ngày học tập đều bị đánh đến bưng mủ cả hai bàn tay, dạy dỗ lại chẳng được bao nhiêu. Bản lãnh nàng có mà hắn thấy trước nay đều không phải do Đế Quân lợi hại dạy dỗ, mà là do một thân nàng đủ bản lĩnh tự mình học lấy.
Bữa ăn hằng ngày đều do tiểu cô nương ấy phải tự mình tìm lấy. Đáng sợ hơn là, nàng muốn thu nhận linh thú phải từ dưới chân núi lên đỉnh núi, năm bước một quỳ, mười bước một lạy đi lên. Trán chảy máu, hai bên đầu gối rách nát cả da thịt, rạn cả xương, nàng mới được hắn ta cho phép ký khế ước thú, chính là Ma Long, Tam Lang.
Hắn cảm thấy mình may mắn biết bao. Tuy sư phụ hắn chỉ là một phần tàn hồn của một trong ba vị sáng lập ra Tam Thiên, ông ấy có nghiêm khắc, có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thanh-yeu-vuong-chi-chien-than-tai-thuong-trung-sinh-ta-lam-lai-tat-ca/366610/chuong-339.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.