Nói đến Ma giới, suốt một ngàn năm qua, Tiêu Nguyệt Dạ hắn khác Đế Quân. Ma giới hiện tại tuy nói hắn tại vị Ma Tôn, nhưng Tiêu Nguyệt Hoa lại có địa vị ngang ngửa Nhiếp Chính, không hề dễ dàng mà làm lung lay được địa vị của nàng. Nếu Tiêu Nguyệt Dạ là kẻ dùng áp bức và sức mạnh để trị thiên thì Tiêu Nguyệt Hoa lại nghe theo lời của Diệp Lạc Hy, trị toàn Ma giới bằng cách đối nhân xử thế, lấy đúng sai làm trọng, lấy nhân nghĩa làm gốc, bảo toàn Ma giới yên bình và phát triển một ngàn năm.
“Bẩm quận chúa.” Mộng Ma trưởng lão ôm quyền hướng nàng, nói nhỏ: “Ma Tôn bỏ đi khỏi Ma giới biệt tăm biệt tích suốt cả ngàn năm nay, đột nhiên có người nói nhìn thấy hắn trở lại.”
Tiêu Nguyệt Hoa nhíu mày, dừng bút ngẩng đầu lên khỏi đống sổ sách cao quá người mình, thở dài. Nàng nói: “Mộng Ma tiên sinh, dù cho ta có thân phận nhiếp chính, nhưng tại vị chủ cả nơi rộng lớn này chung quy vẫn là hắn. Hắn muốn xuất hiện ở đâu, trở về cũng được, ta không quan tâm. Ta chỉ muốn thoát khỏi đống sổ sách này chạy qua chỗ tỷ tỷ chơi thôi.”
Sắc mặt của Tiêu Nguyệt Hoa chính là đại biểu của mấy ngày rồi không được nghỉ ngơi tử tế, thậm chí còn bị quầng thâm trên mắt làm cho tối đen lại, nhìn thế nào cũng chẳng có khí sắc tốt. Nàng gục đầu xuống đống sổ sách cao như núi trước mắt, làu bàu: “Đến tiểu nhị hầu cũng có rồi, tại sao ta còn kẹt ở đây mà không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thanh-yeu-vuong-chi-chien-than-tai-thuong-trung-sinh-ta-lam-lai-tat-ca/366608/chuong-337.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.